Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Điện thoại di động bị ném vào một góc ghế sa lon, An Hảo như hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ mơ màng màng tựa đầu ở trong khuỷu tay của Tả Hàn Thành, cọ tới cọ lui.
Tả Hàn Thành thì đang cầm túi nước đá tiếp tục chườm mặt giúp cô, cô rùng mình nhíu mày lại, bỗng nhiên chôn đầu vào trong ngực anh như đà điểu, buồn rầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi "
Tả Hàn Thành hạ thấp tầm mắt nhìn An Hảo cứ chui vào trong ngực anh như vậy, cô thật sự nên cảm thấy hạnh phúc vì bây giờ đã uống say, nếu không, nếu tối hôm nay cô không nói rõ ràng ra thì tuyệt đối sẽ không được đi ngủ
"Em đang nói với ai đấy?" âm thanh không lạnh không nóng truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô.
An Hảo hít mũi, cô ngẩng đầu lên, tựa vào trong ngực của anh, từ từ nâng tay lên sờ vào khuôn mặt đẹp trai của anh, toét miệng cười: "Với anh nha."
Say thành như vậy mà còn nói láo, Tả Hàn Thành lạnh lùng nhìn biểu tình cười cợt kia của cô.
Rốt cuộc thì cô đã tỉnh rượu hay chưa đây
"An Hảo, ngẩng đầu lên." Tả Hàn Thành ra lệnh.
Thế nhưng An Hảo chẳng còn chút khí lực nào để nâng đầu lên nữa, cô vô lực tựa vào trên người của anh mới có thể ngước lên.
Tuy nhiên, lúc này đầu của cô đã lại rũ xuống một lần nữa.
Tả Hàn Thành đưa tay ra nâng cằm của cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trong giây lát khi chạm vào tròng mắt đen của anh, An Hảo không khỏi run lên, cô bỗng nhiên nghiêng đầu tránh cằm khỏi tay anh, rồi tiếp tục mơ hồ nhắm mắt lại hừ hừ: "Tôi thật sự rất mệt "
Khóe môi của anh khẽ cong lên, anh không trừng phạt cô, mà trực tiếp kéo cổ áo choàng tắm xách cô từ trên ghế salon lên: "Mệt thì đi ngủ ngay, tới đây, để chồng dỗ em ngủ."
An Hảo bị xách vào trong phòng ngủ như chú cừu nhỏ, hai tay cô lặng lẽ giữ thật chặt áo choàng tắm ở trên người, để tránh nó bị kéo ra.
Nhưng mà người vừa được đưa đến cửa phòng ngủ, thì không biết tại sao mà Tả Hàn Thành bỗng nhiên dừng lại.
Cô xoay người trực tiếp muốn đẩy cửa ra đi vào theo bản năng, nhưng tay vừa mới đụng vào tay nắm cửa, thì bỗng nhiên bị một lực mạnh chuyển người qua.
Cô chợt cả kinh, người bị đè ép vào cánh cửa trong nháy mắt, đôi mắt dần mở lớn nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của người đang chèn ép mình, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Cô nhanh chóng nâng tay lên chắn giữa hai thân thể, cúi đầu xuống né tránh khí tức đang sát lại gần mình của anh, nhưng mà cằm vẫn bị anh giữ lấy, bị buộc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
"Tỉnh từ bao giờ mà vẫn giả bộ say?"
Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn cô nhóc bị mình đè ở trên cửa, bởi vì khẩn trương mà sắc mặt của cô vừa cương cứng mà lại trắng bệch, vết sưng đỏ bên má trái vẫn chưa tiêu tan đã tạo thành sự tương phản rõ nét.
Hơn nữa, cô còn không sợ chết mà nâng tay lên ngăn cách giữa hai thân thể, còn cẩn thận giữ lấy áo choàng tắm như rất sợ anh làm gì cô.
"Không phải vừa nãy em vẫn còn trắng trợn quyến rũ tôi sao, bây giờ thì sao, đã tỉnh rượu rồi à?"
Anh dần dùng sức bóp cằm của cô, An Hảo bị đau, bị buộc phải hơi hé mở miệng: "Vừa nãy, lúc bị rơi từ trên ghế salong xuống tôi mới tỉnh rượu."
Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc nhìn cô: "Cho nên, cuối cùng thì tôi nói gì trong điện thoại, em cũng đều đã nghe?"
An Hảo không biết nên đối mặt thế nào, nhưng lại không thể không đối mặt, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu nói: "Đã nghe."
"Rất tốt, vừa vặn tôi cũng lười phải nghe mấy lời nói dối mà sáng mai em bịa ra."
Anh chỉ giam cầm cô ở giữa ngực anh và cánh cửa phòng như vậy.
Lấy giọng điệu lạnh lùng và tư thái uy hiếp để tạo cho cô cảm giác bị thổ địa chủ hung hăng đè ép nhưng lại hoàn toàn không thể nào trở mình, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt vừa căng cứng mà lại trắng bệch của cô.
"Giải thích."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!