Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
"Tài chính, tài nguyên cùng năng lực thúc đẩy thương nghiệp khắp thành phố A đều nằm trong tay cậu ta, người này lại rất ít xuất hiện trước mặt truyền thông, chỉ là mấy tháng trước, trong một buổi tiệc tối thương nhân và chính phủ đàm phán về việc tài trợ đã từng gặp qua cậu ta, xem ra, thật sự là Tả Hàn Thành..."
"Sao An Hảo lại trêu chọc đến một nhân vật như vậy?"
Chú ba Cố gia nghe xong nhíu mày, nhìn về phía Cố phu nhân đang mang sắc mặt nặng nề vì phát hiện sự bất thường.
"Chị dâu, bất kể An Hảo có quan hệ thế nào với người này, nhưng mà vị Tả tiên sinh này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu đắc tội với cậu ta, mấy năm tới Cố gia muốn đạt được thành tựu lớn ở thành phố A sợ rằng sẽ phải gặp khó khăn."
Bọn họ đứng trước cửa, khoảng cách hơi xa, vẫn luôn to nhỏ không biết đang nói gì, An Hảo căn bản không nghe thấy.
Từ đầu đến cuối cô chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đi ra từ bên trong kia, thấy anh thản nhiên nhìn những người trước cửa, lát sau lại hạ tầm mắt nhìn cô: "Con gái của Cố thị trưởng?"
Da mặt An Hảo căng chặt, bắt đầu từ năm năm trước, người khác đều hâm mộ cô trở thành con gái thị trưởng, nhưng chỉ có chính cô biết, thân phận này đối với cô mà nói là sự sỉ nhục lớn cỡ nào.
Cho nên, theo bản năng cô cảm thấy người đàn ông này đang cười nhạo cô, sắc mặt liền khó coi liếc anh: "Phải hay không cũng không có gì khác nhau."
"Nếu cái nhà này đã khiến cho cô đau khổ như vậy, có muốn thoát khỏi nó không?" Giọng người đàn ông nhàn nhạt mà dễ nghe.
Nghe được hai chữ "thoát khỏi", còn có những lời xì xào bàn tán sau lưng của những người đó, từ đầu đến cuối cô chưa từng xem họ là người nhà, đã sớm muốn rời đi.
Vì vậy, dường như lập tức cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông: "Dĩ nhiên muốn."
Nói xong ba chữ kia, An Hảo liền bừng tỉnh, có muốn hay không thì có liên quan gì đến anh ta.
Tả Hàn Thành khẽ nhướng mày, con ngươi chăm chú nhìn cô: "Cô muốn dùng cách nào để rời đi?"
An Hảo cho rằng, người đàn ông này chỉ thấy cô đáng thương nên mới muốn an ủi chút, cô không suy nghĩ nhiều, liền nhún vai mặt đầy vẻ tùy ý: "Cách nào cũng được, ít nhất không được quá mất mặt."
"Cô gái ngoan!"
Nào ngờ người đàn ông trước mặt đột nhiên đưa tay ra, sờ đầu cô, trong nháy mắt lúc An Hảo còn đang thất thần, cứ như vậy trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
Thân thể An Hảo cứng đờ, không có phòng bị lảo đảo ngã vào ngực anh, cảm nhận được cánh tay anh đang đặt trên lưng cô, năm đầu ngón tay dùng lực, cứ thế ấn cô vào trong ngực.
Giọng nói người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, lạnh nhạt dùng âm điệu đủ để mọi người trong phòng có thể nghe được, nói: "Nếu các vị đều là người nhà của An Hảo, vậy Tả mỗ ở chỗ này cũng sẽ không giấu giếm các vị nữa, vốn dĩ tôi định chờ đến khi cô ấy đủ hai mươi tuổi sẽ cầu hôn, nếu như các người cho rằng như vậy không ổn thỏa, tôi có thể thay đổi quyết định, hôm nay trực tiếp cầu hôn cũng coi như là chịu trách nhiệm với An Hảo."
Mặt chú hai, chú ba Cố gia lập tức biến sắc.
Cố phu nhân cũng âm thầm nhíu mày.
Sao Cố An Hảo lại dính líu đến một đại nhân vật như vậy, tuy rằng muốn khiến cho cô rời khỏi Cố gia, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, vốn dĩ đã sắp xếp xong một chỗ chết hoàn hảo như vậy, cuối cùng lại biến thành vòng tay của Tả Hàn Thành.
Tả Hàn Thành này bà ta cũng đã nghe nói đến, là người nổi danh quyền quý của thành phố A, đừng nói là thành phố A, mà toàn tỉnh, thậm chí huyết mạch thương nghiệp của toàn bộ vùng duyên hải trung bộ đều nằm trong tay anh.
Một nhân vật có thể khống chế tình hình phát triển kinh tế của vô số tỉnh, nếu như để cho An Hảo đi theo anh, vậy chẳng phải cuộc sống sau này của Cố An Hảo ngay cả Thi Thi cũng không theo kịp sao?
Một đứa con riêng do tiểu tam sinh ra! Một đứa con gái đê tiện không biết xấu hổ! Làm sao xứng!
Người Cố gia tràn đầy khiếp sợ và nghẹn lời, mặt An Hảo cũng đầy vẻ kinh ngạc ngước mắt lên, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy anh thấp giọng hỏi: "Còn bao lâu mới đủ hai mươi tuổi?"
Đầu óc An Hảo vẫn chưa linh hoạt, có chút mơ hồ nhỏ giọng trả lời: "Còn.. còn năm tháng nữa, sau sinh nhật là đủ hai mươi tuổi..."
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt người đàn ông, theo bản năng cô giải thích: "Lúc học cấp hai, bởi vì một ít chuyện của mẹ tôi và Cố gia, tôi bị buộc phải thôi học một năm, lúc đi học lại, liền lớn hơn các bạn khác một tuổi..."
"Chỉ còn năm tháng, vậy cũng dễ tính."
Tả Hàn Thành vỗ nhè nhẹ lưng cô: "Vật nhỏ, đi theo tôi, không những sẽ không mất mặt, còn có thể thoát khỏi Cố gia, muốn gả chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!