"Chỉ vì tôi là con gái Thị trưởng thành phố sao? Nhưng một tháng trước anh cũng nhìn thấy, tôi ở Cố gia căn bản không có địa vị gì, anh hẳn đã dự liệu trước, không thể lấy gì từ tôi, cho nên… Tả Hàn Thành, rốt cuộc tại sao phải cưới tôi?"
Tay anh bỗng vuốt đầu cô: "Nếu biết mình không có giá trị gì để người khác lợi dụng, cũng đừng đề phòng như vậy, không có tại sao.
Hai ngày này tôi sẽ đi Los Angeles công tác, sáng mai lên máy bay, em cũng ngủ sớm đi.
"
Không thể không có tại sao, An Hảo để tay lên ngực tự hỏi, chắc chắn lối ăn mặc và hành động của cô trước kia làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng có thiện cảm với cô.
Nếu nói Tả Hàn Thành đối với cô là vừa gặp đã yêu là không thể nào, đến nay cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, cô vì uống say mà nôn cả người anh, mặt anh đầy chê bai.
Ngước mắt nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của Tả Hàn Thành khi anh đang nhắm mắt, không biết anh có ngủ hay chưa.
Mặc dù không biết anh là ai, nhưng người đàn ông có quyền thế trên đỉnh núi này, không hề đơn giản.
Cho nên, tối với cô, cho cô một ngôi nhà, thậm chí nghiêm khắc dạy dỗ thiếu nữ bất lương này thành tài, rốt cuộc là tại sao?
Cũng không biết mình ngước mắt lên nhìn anh bao lâu, Tả Hàn Thành bỗng nhiên mở mắt ra.
Một giây đó, An Hảo sợ hết hồn, vội vàng chui đầu vào ngực anh, sợ ngọn lửa vừa rồi lại nhóm lên, vội vã nói: "Ngủ ngon!"
Ngực Tả Hàn Thành không kịp đề phòng bị cô đụng, anh giơ tay kéo cô, nhìn dáng vẻ cô sợ anh mà cuộn người lại như đà điểu: "Tinh lực (Tinh thần + sức lực) dồi dào như thế? Chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm vài chuyện khác.
"
An Hảo nhất thời mặt đầy kiên định nói: "Ngủ ngủ ngủ! Tôi ngủ!"
Nói xong, lập tức quấn chặt chăn, nằm ngang ở bên cạnh anh, không dám dựa vào ngực anh nữa.
Tả Hàn Thành không vươn tay ra, nhìn hai mắt nhắm chặt và hai tay căng thẳng đặt hai bên người, nhưng cả người tỏa ra khí thế phòng bị, không khỏi cười tính trẻ con của cô.
An Hảo biết anh đang chê cười mình, vẫn nhắm chặt mắt không dám nhìn anh.
Vốn cho là tối nay không thể ngủ, không nghĩ tới không lâu sau, lại bất tri bất giác ngủ mất.
Giấc ngủ sâu, an tâm hiếm có.
…
Một đêm ngủ say.
An Hảo bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, mơ màng mở mắt ra, ôm chăn lăn trên giường, lười biếng không muốn dậy.
Lộn hai cái cô chợt cứng đờ, hồi phục tinh thần, ngồi dậy nhìn giường, không còn bóng người Tả Hàn Thành.
Giơ tay gãi đầu, tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại, xuống giường mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, trong phòng khách cũng không có bóng người anh.
Bây giờ hơn 6 giờ sáng, thì ra tối qua anh nói hai ngày nay phải đi Los Angeles công tác là thật, sáng sớm nay lên máy bay cũng là thật.
Không khí tự do lan truyền khắp tim khắp phổi cô, An Hảo hưng phấn xoay người muốn về phòng ngủ tiếp, sau đó bắt đầu sắp xếp chương trình trong ngày.
Nhưng vừa vào phòng ngủ, mông còn chưa dính giường, nghe điện thoại "ting" một tiếng báo có tin nhắn, cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Tả Hàn Thành gửi tới.
"Hôm nay là thứ hai, không được phép cúp cua.
"
**!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!