Chương 17: Cho Tiền Cũng Không Có Ai Cần

Bây giờ rõ ràng cô có thể trực tiếp xách cặp trống không xoay người đi, rời khỏi Lưu Cảnh Viên.

Cho dù Tả Hàn Thành là chồng trên danh nghĩa của cô cũng không có nghĩa là anh có thể trói buộc tự do của cô, mặc dù anh có bản lĩnh này.

Nhưng An Hảo lại nghe lời hiếm thấy, không khăng khăng đi ra ngoài, mà tức giận cầm cặp và nhặt mỹ phẩm trong thùng rác kia, định ném đi.

Nhìn thấy nha đầu kia vừa tức giận thu dọn vừa giơ tay dùng sức vén tóc bên má, giống như rất phiền não, lại giống như đang giận dỗi.

Tả Hàn Thành khẽ cười, quay đầu lại thấy chén đũa trong bếp chưa từng đụng chạm, xoay người đi vào.

Mặc dù An Hảo không khăng khăng ra ngoài, nhưng vẫn bị người đàn ông sạch sẽ này chọc cực kỳ tức giận.

Không cho phép những cái gọi là rác rưởi kia của cô ở trong nhà, nếu không chịu nổi tác phong của cô, sao còn yên tâm để cho cô ở nhà.

Đến khi cô mệt mỏi đau nhức cả người, rốt cuộc giải quyết xong yêu cầu của anh, hơi đói, muốn đi ăn miếng khoai tây lót bụng, kết quả từ trong phòng ngủ đi ra không thấy hộp khoai tây trên bàn.

Thay vào đó là mùi thơm của thức ăn lan tỏa đầy nhà, tìm hương mùi thơm, lại thấy Tả Hàn Thành bưng hai dĩa thức ăn ra đặt lên bàn.

"Ban ngày chưa ăn cơm?" Nhìn thấy cô đứng đó sững sờ, Tả Hàn Thành thờ ơ hỏi.

Vừa rồi An Hảo bận rộn thu dọn, căn bản không chú ý tới Tả Hàn Thành đang làm gì, không nghĩ tới anh lại xuống bếp, nhìn thấy ba món một canh trên bàn, ngửi thấy mùi thơm, làm ngón trỏ người ta muốn giơ lên, cô nuốt nước miếng, nháy mắt mấy cái: "Tôi có ăn bánh tôm, còn có mấy miếng khoai tây chiên.

"

Tả Hàn Thành kéo ghế, thờ ơ nói: "Đi rửa tay.

"

"À….

" Thật sự rất đói, thấy anh có ý mời mình ăn tối, An Hảo rất thức thời xoay người đi rửa tay.

Vội vã rửa tay trở lại, vừa muốn kéo ghế ngồi xuống, thanh âm anh lại vang lên: "Đi lấy chén đũa.

"

Khóe miệng An Hảo giật giật, nếu đã nấu xong, sao còn giả vờ làm đại gia!

Nhìn bàn thức ăn mê người, cô nhịn, rất ân cần chạy vào bếp lấy hai bộ chén đũa ra.

Rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn cơm, cô cầm đũa lên, không khách sáo gắp miếng thịt mềm mại bỏ vào miệng, một giây sau, rất khiếp sợ ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Tả Hàn Thành, rốt cuộc anh làm gì? Sao ngay cả tài nấu nướng cũng tốt như vậy…"

Tả Hàn Thành hoàn toàn không vì trong mắt An Hảo lộ ra tò mò và sùng bái mà sắc mặt có bất kỳ biến hóa gì, gắp món khác bỏ vào chén cô: "Sau này ăn ít quà vặt.

"

An Hảo kẹp thức ăn anh đưa tới, đồng thời liếc mắt bàn uống trà trống trơn, đoán được khoai tây chiên bị anh ném đi rồi.

Nhưng đối mặt với món ăn ngon, cô cũng không tức giận, chỉ vừa ăn vừa gật đầu đáp ứng: "Ừm… Tôi cố gắng…"

Nghe ra cô đang qua loa lấy lệ, Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc cô: "Không phải nói đùa.

"

An Hảo lập tức đặt chén xuống, cầm ly nước uống một hớp, nói: "Nghiêm túc như vậy? Tôi ăn quà vặt cũng không phạm pháp!"

"Ăn cơm đúng lúc, quà vặt không tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!