Buổi chiều, sau khi ăn uống no đủ, An Hảo liền ngủ một giấc, hơn 5 giờ mới tỉnh.
Chuông điện thoại vang lên lúc 6 giờ, cô vội vội vàng vàng từ trong phòng tắm chạy ra nhận điện thoại: "A lô! Ông chủ! Tôi lập tức tới ngay!"
"An Hảo! Tối qua sao cô không quay lại? Cặp trong phòng bao lại bị lấy đi, tiền năm chai rượu kia thì sao? Xảy ra chuyện gì? Nha đầu chết tiệt cô sẽ không ôm tiền chạy trốn đấy chứ?"
"Ách, chờ tôi lát nữa đến giải thích với anh, tôi lập tức tới ngay, hắc!"
Sau khi cúp điện thoại lại chạy vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.
Bất luận dùng máy sấy tóc sấy thế nào, vẫn sấy không ra hình dáng tóc giả trước đó.
Bận rộn mấy tiếng, đến bây giờ ngay cả trang điểm cũng không kịp, cuối cùng cô bỏ qua vấn đề kiểu tóc, định đi trang điểm trước.
Kết quả vừa từ trong phòng tắm đi ra, bỗng nhiên nghe tiếng mở cửa.
Tả Hàn Thành đi vào cửa, đầu tiên là nhìn thấy An Hảo tóc rối bời, khóe mắt lướt qua túi quà vặt trên bàn trà và sofa ở phòng khách.
Lại nhìn chung quanh, cả căn nhà trong một ngày tựa như biến thành hiện trường tai nạn.
Mà đầu sỏ vì nhìn thấy anh về mà bỗng nhiên đứng đờ người sau sofa, không thích ứng giơ tay nhỏ bé, chào hỏi rất máy móc, cười mặt tỏa sáng: "Hi, anh về rồi? Tan việc rồi hả?"
Cùng lắm mới một ngày, trong nhà như chiến trường, cô lại tắm rửa sạch sẽ, hiển nhiên chuẩn bị ra ngoài.
Tả Hàn Thành nhìn phòng khách hỗn độn, nhìn thấy quà vặt đã ăn còn rác trên sofa, giơ tay lên xoa xoa mi tâm: "Em muốn ra ngoài?"
"Ừ…" An Hảo mập mờ ừ một tiếng.
Nghe ra thái độ mập mờ, có chút chột dạ kia của cô, mi tâm tuấn tú khẽ giật giật, không hỏi cô muốn đi đâu: "Đi dọn dẹp sạch sẽ trước.
"
An Hảo khiếp sợ ngước mắt nhìn anh: "Bây giờ?"
"Trừ phi em muốn ngủ trong đống rác.
"
"Nhưng tôi không có nhiều thời gian!"
Tả Hàn Thành không nghe cô nói, treo áo khoác trên khuỷu tay lên, cúi đầu nhìn giày cô lộn xộn dưới đất.
An Hảo vốn muốn phản bác, nhưng cúi đầu nhìn căn nhà sạch sẽ ngăn nắp trong một ngày bị mình biến thành bãi chiến trường, mặc dù gấp ra cửa, nhưng cũng biết mình có lỗi trước.
Không thể làm gì khác hơn mặt đầy không tình nguyện cúi người nhặt bao trên sofa, lúc ngầng đầu nhìn thấy Tả Hàn Thành chú ý tới giày cô ở cửa, lúc này vội vàng bước nhanh tới, trước khi anh nổi giận cất đôi giày.
Sau đó dưới ánh mắt lạnh lẽo kia, ảo não xoay người về phòng khách và phòng ngủ từ từ thu dọn sạch sẽ hiện trường tai nạn mình tạo ra.
Mất nửa tiếng, phòng khách và phòng ngủ rốt cuộc hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, cô mệt không muốn ra ngoài, nhưng thấy gần 7 giờ rưỡi, không nói hai lời, lấy túi trang điểm trong cặp ra, ngồi trong phòng khách nhanh chóng trang điểm.
Túi trang điểm trước mắt bỗng nhiên bị cướp đi.
Cô ngước mắt nhìn Tả Hàn Thành trong lúc mình dọn nhà đã tắm xong: "Sao nữa? Tôi đã dọn dẹp xong!"
Tả Hàn Thành nhìn trong cặp cô đều là mỹ phẫm và trang sức chất lượng kém, trực tiếp ném vào thùng rác.
An Hảo lập tức đứng lên muốn ngăn cản, nhưng vừa đứng lên cả người liền bị người đàn ông bao phủ, lời chửi bới đến mép lại mạnh mẽ nuốt vào.
Nhưng vẫn tức giận ngước mắt lên, giống như một con mèo nhỏ xù lông, hận không thể cắn chết anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!