Lục Từ có vẻ hơi bất mãn vì anh liên tục thất thần trong tối nay, chạm vào đầu ngón tay anh nói: "Đừng nói về người khác nữa, nói chuyện chúng ta đi."
Thu Diễm nâng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt vô thức nhìn bên ngoài cửa sổ: "Nói chuyện gì."
"Anh và em." Lục Từ nói từng câu từng chữ, "Anh biết em có vài khúc mắc chưa gỡ, có vài lời cả đời này anh không thể nói với người khác, nhưng anh mong em biết."
Bây giờ Thu Diễm đã rất quen thuộc với thái độ này của anh ta, cũng rất không thích. Cho dù Lục Từ có vẻ nói thật lòng mình, nhưng Thu Diễm cảm thấy mình rất khó để thông cảm.
Anh đã chấp nhận việc Lục Từ từ chối anh, họ hoàn toàn có thể quay về trạng thái bạn bè như trước. Thật ra bầu không khí tối nay không tệ, nếu Lục Từ không nói lời này thì tốt hơn.
Thu Diễm miễn cưỡng lên tinh thần với tâm trạng sắp họp, "Thật ra cũng không có chuyện gì to tát đâu."
Lục Từ ngước mắt nhìn anh, nhưng không nói gì, một lát sau mới nói: "Có một số việc anh mãi chưa nói với em. Lúc tốt nghiệp anh có cơ hội ở lại viện kiểm sát thành phố, khi đó có rất nhiều người ghen tị với anh, nói anh thân với gia đình cô như thế, nói giúp anh một câu trong hệ thống là có thể ở lại. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ vậy, cảm thấy những người này đều không có mắt nhìn, anh nghĩ dù anh ở lại cũng nhờ năng lực của bản thân anh chứ không phải vì mối quan hệ của anh và cô."
"Nhưng sự thật sau này là anh chỉ có thể đến viện kiểm sát của một huyện nhỏ, sau đó từ từ đi lên thành phố cấp tỉnh, mãi đến hai năm trước mới về đây. Còn em biết điều buồn cười nhất là gì không? Một bạn học cũ của anh, hồi đi học cực kỳ bình thường về mọi mặt, nhưng vừa tốt nghiệp đã ở lại viện kiểm sát thành phố, bây giờ trở thành lãnh đạo trực tiếp của anh. Anh thấy mất cân bằng, nhưng cũng biết dựa vào bản thân anh không có cách nào thay đổi sự mất cân bằng này.
Như thể anh đã lãng phí mấy năm ở huyện và thành phố, nhưng anh không có đường tắt."
"Cho nên anh rất tức giận khi biết em điền đơn vào sở tư pháp, một mặt anh đoán được vì anh em mới làm như vậy, mặc khác anh cảm thấy em không biết quý trọng bản thân. Em ở sở tư pháp có khác gì anh ở huyện mấy năm trước, đều vô ích, không giúp ích gì đáng kể đối với sự nghiệp của em, cũng hoàn toàn lãng phí một tài năng luật học cấp cao. Em có thể hiểu lời anh nói không? Có lẽ em sẽ cảm thấy những lời này quá thực dụng, nhưng đây chính là hiện thực.
Anh sẽ không nói với người khác những lời như vậy, nhưng em thì khác, Thu Diễm à."
Sự kinh ngạc của Thu Diễm như sóng nước lan ra trong lòng, trải ra thành từng vòng tròn. Anh không biết khi Lục Từ ở trong huyện đã trải qua loại ấm ức và tra tấn tinh thần nào, tại sao từ một người đầy niềm tin lại trở thành một người hoàn toàn thực dụng?
Anh nhớ lại mấy năm đột nhiên cắt đứt liên lạc với Lục Từ, vẫn tưởng Lục Từ vừa đi làm bận quá nên không có thời gian quan tâm. Bây giờ xem ra có lẽ vì anh ta buồn bực thất bại khi đến huyện nhỏ, không muốn liên lạc với mình thôi.
Cho đến hai năm trước điều về Trừng Giang, Lục Từ mới chủ động hẹn anh ra ngoài ăn cơm. Mà thời điểm đó Thu Diễm vừa gặp anh ta trong lòng sẽ nghĩ, anh ấy trở về tốt thật, bắt đầu từ khi đó anh đã mơ hồ nảy sinh tình cảm với đối phương.
Lục Từ nhìn anh: "Nhưng em cũng may mắn, vì gia đình em, cho dù em không đến đơn vị cơ sở cũng sẽ không cần liều mạng trèo lên như anh. Em có chỗ dựa rất vững chắc, nhưng anh không có, anh chỉ có bản thân anh, mỗi bước anh đi đều như giẫm lên băng mỏng, anh phải chắc chắn mười phần về hậu quả của bước đi này mới có thể thực hiện. Hễ là chuyện không hoàn toàn chắc chắn đều là tiền đặt cược đối với anh, mà một người không có gì cả thì không có tư cách đánh cược."
Thu Diễm đã có thể đoán được Lục Từ sẽ nói gì tiếp theo, muốn đứng dậy rời đi nhưng một giọng nói khác đang vang lên trong đầu, trốn tránh không phải cách, mày phải nghe tiếp, sau đó lựa chọn.
Anh ép mình ngồi im, nghe Lục Từ nói: "Anh nói ra những lời này cũng rất khó khăn, Tiểu Diễm à, cuộc sống của anh gian khó hơn em nhiều, hai chúng ta vốn không cùng một thế giới. Nếu không phải anh đúng lúc thi vào khoa của cô, chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, anh cảm nhận được… Tình cảm em dành cho anh, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc ở bên em.
Chúng ta cách quá xa về mọi mặt, khi em nói những lời đó với anh, phản ứng đầu tiên của anh là nếu bây giờ anh có đủ quyền lực tuyệt đối trong hệ thống này, chúng ta nhất định có thể đến với nhau."
Thu Diễm không biết cảm giác trong lòng mình là gì, Lục Từ nói nhiều như vậy, hình như câu nào cũng liên quan đến tình cảm, lại như không có câu nào liên quan đến tình cảm. Điều anh ta để ý đó là lãnh đạo cấp trên của anh ta sẽ nghĩ gì về việc anh ta yêu một người đàn ông, cũng để ý các đồng nghiệp sẽ nghị luận về anh ta như thế nào, càng quan tâm sau khi cha mẹ Thu Diễm biết chuyện liệu có giáng chức anh ta đến nơi khác trong cơn tức giận không.
Chỉ không quan tâm đến bản thân anh ta và người còn lại trong mối quan hệ này cảm thấy thế nào.
Như Lục Từ tự nói, anh ta thật sự lo trước lo sau, cố hết sức và hy sinh rất nhiều vì chính anh ta, cũng vì Thu Diễm, thậm chí vì tình cảm giữa anh ta và cô viện trưởng.
Nhưng Thu Diễm chỉ dựa vào trực giác của mình, hoàn toàn không xúc động.
Anh rất muốn hỏi Lục Từ, nếu anh không thể đến với người mình thích vì những cái này, anh cảm thấy mọi kế hoạch của anh còn có ý nghĩa không?"
Lục Từ nói mãi thậm chí cũng bị cảm động, cảm xúc cũng trở nên kích động hơn, anh ta đột nhiên nói: "Tiểu Diễm ơi, cho anh thêm chút thời gian nữa nhé? Mọi thứ bây giờ đều không phải vĩnh viễn, đến khi anh lên làm kiểm sát trưởng, không phó kiểm sát là được rồi, đây hoàn toàn là mục tiêu anh có thể thực hiện được, đến lúc đó sẽ không có ai nói này nói kia chúng ta nữa, anh cũng có đủ tự tin thuyết phục cô và viện trưởng cho chúng ta ở bên nhau."
"Chờ anh, được không?"
Thu Diễm vô cùng kinh ngạc, tinh thần mê man, một người "bộc bạch tình cảm sâu sắc" trước mặt anh như thế, mà anh như thể mất hồn, từ xa nhìn trò hề do mình thủ vai chính, trong lòng bình tĩnh không lay động.
Lục Từ vẫn đang chờ anh đưa ra kết quả, Thu Diễm nghĩ, nên nói gì đây. Vui vẻ đồng ý là không thích hợp, nổi giận đi thẳng một mạch như lúc trước cũng không thích hợp, anh đã làm hết những chuyện giận dỗi rồi. Cách chính xác nhất đó là từ chối trực tiếp.
Lục Từ nói: "Có lẽ em không tin, bây giờ em là động lực để anh phấn đấu và làm mọi chuyện. Nếu không có em thì mọi thứ anh có được trong tương lai đều vô nghĩa."
Ký ức quen biết nhiều năm ùa về, cuối cùng Thu Diễm không thể nhẫn tâm, chậm rãi nói: "Em tin anh."
Em tin anh… Nói xong câu đó, trong lòng Thu Diễm như trút được gánh nặng. Cuộc đối thoại mệt mỏi này đã tiêu hao hết tinh thần của anh, anh không nói nên lời từ chối dứt khoát, cứ vậy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!