Một người có thể tự tay mổ xẻ người yêu của mình, Thu Diễm thử đổi là Ôn Ngộ Hà một lát, cảm thấy mình không tài nào hiểu được chuyện này.
Đây là cảm giác gì? Sợ hãi? Hoảng hốt? Thu Diễm không biết có phải tâm lý của những người học y đều khác người bình thường hay không.
Lục Từ nói: "Nếu trả lời câu hỏi này của em sẽ liên quan đến một vụ án khác, đó là vụ án Lợi Ninh."
Lại là một vụ án Thu Diễm chưa bao giờ nghe nói, rõ ràng những vụ án nghiêm trọng xảy ra trong chính thành phố này đều sẽ được phân tích trong các lớp đại học và nghiên cứu sinh, nhưng anh lại chưa từng nghe.
Anh hỏi Lục Từ: "Những vụ án này đều bị ra lệnh bịt miệng đúng không?"
Lục Từ gật đầu: "Xem như thế đi, dù sao cũng không phải những vụ án có thể tùy tiện thảo luận trong lớp của các em."
Thu Diễm nhớ lại, hình như bố mẹ anh cũng chưa từng thảo luận. Nhưng tất nhiên Thu Diễm từng nghe nói về Lợi Giang Bành, rất nhiều kênh truyền thông đều gọi ông ta là nhà giàu số một thành phố. Tập đoàn Lợi Giang do ông ta thành lập có liên quan đến nhiều ngành nghề như bất động sản, đầu tư tài chính, viễn thông… Nhưng điều thực sự khiến ông ta nổi tiếng là sau này ông ta đột nhiên có hứng thú với ngành giải trí, thành lập Giải trí Lợi Giang, chẳng mấy chốc đã trở thành người kế nhiệm thứ nhất của ngành giải trí trong nước, nói là đế quốc giải trí cũng không quá.
Tuy Thu Diễm không có hứng thú với ngành giải trí, nhưng các thực tập sinh trong chương trình tìm kiếm tài năng, những nhóm nhạc nam thần tượng trên sân khấu, thậm chí một số vai nam nữ trẻ trong phim điện ảnh truyền hình đều không thể thiếu cái bóng của nghệ sĩ Lợi Giang. Trong thời đại mà ngành giải trí đặt lên hàng đầu, muốn không biết tên tuổi của công ty này cũng khó.
Một Lợi Giang Bành như thế tất nhiên sẽ có mối quan hệ rộng giữa giới chính trị và giới kinh doanh, là doanh nhân nhiều lần được chính phủ trao thưởng yêu nước. Nhà giàu đóng thuế, danh sách quyên góp thảm họa tự nhiên hoặc nhân tạo đều có tên của tập đoàn Lợi Giang.
Nhưng Thu Diễm không biết Lợi Giang Bành có con trai, còn là con nuôi.
Lục Từ nói: "Thật ra rất nhiều người đều không biết Lợi Ninh được nhận nuôi. Sau khi Lợi Giang Bành trở nên nổi tiếng đã sắp bốn mươi rồi, khi đó Lợi Ninh đã ở cùng ông ta rất nhiều năm. Những người từng gặp đều tưởng cậu ta là đứa con của người vợ mất sớm để lại, ông ta cũng chưa bao giờ nói chuyện nhận nuôi với bên ngoài. Sau này những người giao tiếp với Lợi Giang Bành đều không biết, ai cũng tưởng là con ruột, anh thậm chí nghi ngờ bản thân Lợi Ninh có biết không."
"Cơ mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là Lợi Giang Bành chỉ có một đứa con cưng như thế, vô cùng nâng niu, cưng đến mức ai cũng biết Lợi Ninh là nhược điểm của Lợi Giang Bành. Tất nhiên đối thủ và kẻ thù, còn có một số người có ý đồ xấu cũng biết, sau đó có một ngày Lợi Ninh bị bắt cóc."
Thu Diễm lấy làm kinh hãi, gần như nghi ngờ mình đã sống ở thành phố này hơn mười năm đúng không, tại sao anh chưa từng nghe nói đến bất kỳ vụ án lớn nào? Mà nhà anh thậm chí tất cả mọi người trong gia đình đều làm việc trong hệ thống pháp luật.
Nhìn dáng vẻ sững sờ của anh, Lục Từ vỗ mu bàn tay anh, "Kinh ngạc thế à?"
Thu Diễm lấy lại tinh thần, nhớ đến vụ bắt con của người giàu nhất Hồng Kông, cuối cùng người giàu nhất đã trả giá hai tỷ mới đổi lại được sự bình an của con trai. Anh hỏi: "Sau đó thì sao? Kẻ bắt cóc tìm Lợi Giang Bành đòi tiền?"
Lục Từ lại do dự một lát, "Cũng có thể, Lợi Giang Bành biết được tin tức của bọn bắt cóc đương nhiên sẽ bằng lòng trả giá mọi thứ, chỉ cần Lợi Ninh bình an. Hơn nữa khi tống tiền bọn bắt cóc nói rất rõ ràng, không được phép báo cảnh sát."
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Lợi Giang Bành không báo cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn biết, hành động của cảnh sát cũng rất nhanh trong những vụ án nghiêm trọng thế này…"
Thu Diễm ngắt lời: "Khoan đã, làm sao cảnh sát biết được?"
Lục Từ cười một tiếng: "Đừng vội, anh sắp kể đến rồi. Người báo cảnh sát là Ôn Ngộ Hà, bạn trai lúc đó của Lợi Ninh, vì khi Lợi Ninh bị bắt cóc đang ở cùng Ôn Ngộ Hà, cậu ta tận mắt nhìn thấy nên báo cảnh sát ngay lập tức."
Thu Diễm đột nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo, Lục Từ nói: "Quả nhiên, bọn cướp biết cảnh sát hành động, lập tức giết con tin. Khi Lợi Ninh bị ném về trước cửa biệt thự khu Bán Sơn đã chết rồi."
"Lợi Giang Bành càng đau buồn hơn, sau đó trút mọi thù hận lên Ôn Ngộ Hà. Mãi đến lúc đó ông ta mới biết Lợi Ninh quen bạn trai, hơn nữa còn cho rằng nếu Ôn Ngộ Hà không báo cảnh sát, đánh rắn động cỏ, bọn bắt cóc sẽ không giết con tin, Lợi Ninh cũng sẽ không chết. Ông ta nghĩ người g**t ch*t Lợi Ninh thực tế là Ôn Ngộ Hà."
Thu Diễm ngẩn người suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện này, quả thực không phải vụ án phức tạp, sự việc nhìn thoáng qua đã rõ ràng. Lợi Giang Bành hận Ôn Ngộ Hà, tuy cực đoan nhưng anh có thể hiểu được.
Người có lỗi trong chuyện này không phải Ôn Ngộ Hà, cũng không phải Lợi Giang Bành mà là bọn bắt cóc. Nhưng Lợi Giang Bành cho rằng ông ta có thể kiểm soát và giải quyết chuyện bắt cóc, nếu không có biến số là Ôn Ngộ Hà, vốn có thể tránh được bi kịch này, đây mới là căn nguyên khiến ông ta hận Ôn Ngộ Hà.
Thu Diễm buông tiếng thở dài, Lục Từ cười lại gãi mu bàn tay anh, "Đều là chuyện của người khác, đừng lo lắng phí công."
Thật ra cũng không lo lắng, chỉ cảm thấy số phận quá trêu ngươi. Thu Diễm nói: "Vậy tại sao Ôn Ngộ Hà lại trộm xác?"
"Lợi Giang Bành hận cậu ta, đương nhiên sẽ không cho phép cậu ta tham gia tang lễ. Ôn Ngộ Hà đã đến làm phiền mấy lần đều bị vệ sĩ nhà họ Lợi đánh ra ngoài. Đoán chừng cậu ta bị k*ch th*ch nhiều lần, sau đó như bị điên, một ngày trước khi chôn cất lại lặng lẽ trộm xác ra khỏi nhà tang lễ, còn mổ xẻ. Ngày chôn cất, Lợi Giang Bành phát hiện thi thể biến mất, lập tức báo cảnh sát, Ôn Ngộ Hà nhanh chóng bị bắt, sau đó bị kết án ba năm."
Cố chấp, Thu Diễm đột nhiên nghĩ đến từ này. Tên này là kẻ hoang tưởng ảo giác, chỉ là không biết cậu ta trở nên cố chấp như thế sau khi người yêu chết, hay là bản tính như thế.
Thu Diễm lại nghĩ: "Vậy sau khi giải phẫu, cậu ta có kiểm tra được gì không?"
Lục Từ dừng một lát, sau đó nói: "Bọn bắt cóc giết con tin là sự thật không thể chối cãi, không quan tâm cách dẫn đến tử vong là gì, tóm lại người đã chết. Ôn Ngộ Hà giải phẫu thi thể, phát hiện trong cơ thể Lợi Ninh có t*nh d*ch của những người khác, hơn nữa khí quản bị viêm, khí quản và túi khí trong phổi chứa đầy dịch, chứng thực nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của cậu ấy là do lên cơn hen suyễn. Cậu ta nói Lợi Ninh bị hen suyễn, ngày thường luôn mang theo thuốc xịt bên mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!