Chương 6: (Vô Đề)

(Lệnh bịt miệng là một lệnh, thường là lệnh pháp lý của tòa án hoặc chính phủ, hạn chế thông tin hoặc bình luận được công khai hoặc chuyển cho bất kỳ bên thứ ba trái phép nào)

Sau khi quay về sở, Thu Diễm sắp xếp lại thông tin của Ôn Ngộ Hà và biểu mẫu vừa điền. Thịnh Hoài Nam đến hỏi thăm tình huống, Thu Diễm báo cáo đơn giản, vô thức bỏ qua chuyện cậu ở khách sạn. Quả nhiên hôm nay Thịnh Hoài Nam không còn phấn khích như hôm trước, trở lại trạng thái bình thường, trong lòng Thu Diễm cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Lãnh đạo gật đầu, vậy được, lại chỉ vào người liên lạc duy nhất trên biểu mẫu, cậu vẫn phải gọi điện cho mẹ cậu ta để xác minh lại thông tin, có một số sự thật người trong cuộc sẽ giấu diếm, nhưng điều tra người bên cạnh cậu ta là có thể biết được sự thật.

Thu Diễm đồng ý, sau khi sắp xếp tài liệu anh gọi cho Quách Tú Vân.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối, đầu kia hơi ồn, một giọng nữ trung niên mang theo cảnh giác "Alo" một tiếng.

Thu Diễm nâng cao âm lượng tự giới thiệu: "Chào cô, xin hỏi là cô Quách Tú Vân đúng không, cô là mẹ của Ôn Ngộ Hà đúng không?"

Đầu kia im lặng một lát, sau đó tiếng ồn cách xa hơn, giọng nữ trung niên hạ thấp, "Tôi và nó không có quan hệ gì, các cậu đừng tìm tôi."

Sau đó cuộc gọi bị cúp máy.

Thu Diễm sững sờ, chuyện gì đây? Anh vẫn chưa nói gì mà, bà ta thậm chí không thèm nghe đã cúp luôn?

Vừa rồi nhắc đến Ôn Ngộ Hà nhỉ? Sao người mẹ này lại có phản ứng này?

Thu Diễm gọi lại, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe. Anh cũng dần nổi nóng, cả nhà này không nghe điện thoại là di truyền đúng không?

Sau đó anh đổi sang điện thoại bàn gọi tiếp, cuối cùng điện thoại được kết nối, Thu Diễm vừa "Alo" một tiếng, Quách Tú Vân ở đầu kia đã tuôn một tràng: "Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Ôn nữa, là tôi bỏ tiền cho Ôn Ngộ Hà đi học, tôi nuôi nó lớn như vậy đã hết lòng hết dạ rồi? Tôi có cuộc sống của riêng mình, tôi xin các cậu đừng gọi cho tôi vì chuyện của nó nữa.

Nó đã trưởng thành, phạm tội, ngồi tù hay ra tù đều không liên quan gì với tôi."

Nói xong lại cúp máy trước khi đối phương kịp phản ứng.

Lần này Thu Diễm ngây người thật, âm thanh máy bận tút tút vang lên trong ống nghe điện thoại bàn một lúc lâu anh vẫn chưa định thần lại. Cho đến khi Thịnh Hoài Nam đi tới hỏi anh gọi điện sao rồi? Mẹ cậu ta nói thế nào?

Thu Diễm mới chậc một tiếng, nói là mẹ cậu ấy không quan tâm cậu ấy, sau này đừng tìm bà ta nữa, có chuyện gì cứ tìm Ôn Ngộ Hà.

Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ "Đoán được sẽ như vậy", "Bình thường thôi, có rất nhiều người thân của phạm nhân đều có phản ứng này, họ có cảm giác nhục nhã rất nặng đối với người phạm tội, không muốn có liên quan gì với họ cũng là điều dễ hiểu."

Thu Diễm "Ừ" một tiếng, ngồi trên ghế nghĩ là vì nguyên nhân này Ôn Ngộ Hà mới từ chối về quê hoặc là chỗ ở của mẹ để cải tạo đúng không? Tình nguyện ở lại một nơi không liên quan gì.

Nếu là vậy, anh cảm thấy tình huống của Ôn Ngộ Hà cũng không khó giải quyết. Dù sao nếu trong lòng một người vẫn còn một vài người hoặc chuyện hoặc tình cảm họ coi trọng, chứng tỏ họ vẫn chưa hoàn toàn mất cảm giác, chứng tỏ họ vẫn khát khao có thể quay về làm một "người" bình thường.

Sáng nay Ôn Ngộ Hà để lại ấn tượng không tốt cho Thu Diễm, thật ra không phải vì ngoại hình hung dữ hay bệnh trạng của cậu, mà là người này cho người ta một cảm giác "Không quan tâm bất cứ chuyện gì", không quan tâm ở đâu, không quan tâm ăn gì, đau dạ dày tới mức không đi nổi cũng hoàn toàn không quan tâm. Những người như vậy ngoài mặt rất phối hợp, nhưng thực tế cố chấp. Thu Diễm không muốn công việc đầu tiên đã gặp phải tảng đá cứng như thế.

Bây giờ biết cậu bị mẹ "Vứt bỏ" và cậu rất để ý chuyện này, Thu Diễm dường như đã tìm được điểm đột phá, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Mặc dù cũng vì thái độ ngoài dự đoán của Quách Tú Vân mà sinh ra một chút xíu thông cảm với người không quan tâm bất cứ điều gì kia.

Tin nhắn của Lục Từ nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hẹn anh buổi tối đi ăn cơm.

Từ sau trưa hôm qua tan rã trong không vui, hai người vẫn chưa liên lạc, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm họ quen biết. Thu Diễm chưa bao giờ bẽ mặt trước mặt Lục Từ, cho dù lần tỏ tình bị từ chối cũng không, mà bây giờ hình như có một vài thứ bản chất đã bị xé rách, Thu Diễm không muốn đối mặt với Lục Từ đã lộ "bộ mặt thật".

Anh đột nhiên nhớ ra hồi học cấp ba, mẹ đánh giá về Lục Từ là trong khoa có một tân sinh viên năng lực rất giỏi, nhưng làm người quá khéo léo, chỉ quan tâm được và mất.

Khi đó bố hỏi một câu, điều kiện gia đình của đứa trẻ này thế nào? Mẹ nói bình thường, là người tỉnh khác, cha mẹ đều là công nhân nhà máy bình thường.

Thu Diễm biết tỉnh đó, là một tỉnh cách Trừng Giang rất rất xa, nổi tiếng là đất đai thiếu nước. Bố nói vậy thì khó trách, đứa trẻ như vậy thi đậu không dễ dàng, chắc chắn phải nghĩ mọi cách bắt lấy cơ hội, em không nên trách thằng bé chỉ quan tâm được và mất, đây gọi là hoàn cảnh thôi thúc con người hăm hở tiến lên.

Mẹ cười nói cũng đúng, đứa trẻ này thực sự rất chịu khó.

Sinh viên giỏi "khôn khéo" này chính là Lục Từ, bây giờ Thu Diễm nhớ đến câu đánh giá này, lại có cảm nhận khác về hai chữ đó, chỉ cảm thấy tám mặt[1] biến thành tám cái sừng nhọn đâm vào tim mình

[1]Đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!