Chương 50: (Vô Đề)

Bên hồ Nguyệt Dũng cách xa trung tâm thành phố có một khu biệt thự rộng lớn, Giang Tiểu Hàng sắp xếp địa điểm gặp mặt ở đây.

Một căn biệt thự gần hồ trong số đó là tài sản đứng tên Giang Tiểu Hàng, nhà kết hôn bố mẹ mua cho anh ta. Nhưng vì anh ta chưa cưới, lại cách đại học y Trừng Giang quá xa nên luôn để đó không dùng.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Giang Tiểu Hàng gọi cô vệ sinh đến dọn dẹp cả trong lẫn ngoài tòa nhà trước. Buổi hẹn ngày đó là buổi chiều, buổi sáng anh ta đến mở máy sưởi sàn trong nhà, còn mua hoa tươi, trái cây, các loại đồ ăn vặt đồ uống. Cẩn thận chọn sẵn âm nhạc, còn chọn mấy bộ phim đã kết nối với màn hình chiếu.

Giữa trưa ăn qua loa vài miếng sandwich, đi đánh răng súc miệng, lại xịt chút nước hoa, quan sát bản thân trong gương, không biết tại sao trong đầu hiện lên hình bóng Ôn Ngộ Hà. Giang Tiểu Hàng nhìn bản thân trong gương và nghĩ, anh ta không hề kém Ôn Ngộ Hà, người kia chỉ cao hơn anh ta, hắn có mặt nào so được với mình?

Lợi Ninh vì thích tên nghèo kiết xác kia mới rơi vào kết cục đó…

Anh ta suy nghĩ lung tung, sau đó nghe thấy tiếng chuông dưới tầng.

Giang Tiểu Hàng vội vàng đi xuống mở cửa, Liên Tinh Hồi che kín người đứng ở sảnh trước.

Liên Tinh Hồi hơi căng thẳng, nhìn xung quanh trước khi vào cửa, "Em bắt xe đến một mình, không ai đi cùng em, an toàn."

Sau khi đi vào, Liên Tinh Hồi tò mò quan sát xung quanh, "Oa, nhà này rộng thật."

Giang Tiểu Hàng ôn hòa nói, "Là của anh, em thích thì tốt, cứ xem như nhà mình."

Anh ta hỏi Liên Tinh Hồi uống gì, cà phê hay trà. Lại nói trên bàn có đồ ăn, muốn chơi game muốn xem phim hay muốn nghe nhạc đều được, anh ta chuẩn bị hết rồi.

Liên Tinh Hồi lại ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ xin một tách trà nóng, cầm trong tay nhìn Giang Tiểu Hàng nói, "Tư Ninh, cảm ơn anh nha."

Trong nhà này không có người khác, lại gần như vậy, đây là lần đầu tiên họ nhìn đối phương cẩn thận như thế. Liên Tinh Hồi cảm thấy Giang Tư Ninh càng nhìn càng vừa mắt. Ngũ quan và gương mặt anh ta đều đoan trang, mặc dù không được xem là nổi bật nhưng trông rất đáng tin.

Quan trọng hơn là vì khoảng cách gần, cậu ta gửi được mùi đặc trưng của thanh niên trên người đối phương, tỏa ra hormone mạnh mẽ, thơm hơn mùi lão già trên người Lợi Giang Bành rất nhiều.

Đi theo Lợi Giang Bành lâu như thế, Liên Tinh Hồi đã quên mất mùi và cơ thể thanh niên rốt cuộc như thế nào.

Hình như vào lúc này cậu ta đã quên ý định ban đầu đến tìm Giang Tư Ninh, để tâm sự? Hay chỉ đơn thuần là muốn tìm một người thực sự đối xử tốt với mình?

Sự xuất hiện của Giang Tư Ninh như một ô cửa sổ được xé mở trong thế giới tràn đầy dụ dỗ và đe dọa của cậu ta.

Giang Tiểu Hàng kiềm chế d*c v*ng của mình, bình tĩnh dùng ánh mắt v**t v* mắt, mũi, bờ môi của Liên Tinh Hồi, ngọn lửa khô hanh bập bùng trong cơ thể anh ta, ngo ngoe không yên.

Hôm nay Liên Tinh Hồi không trang điểm, tựa như đóa phù dung trong nước, trùng khớp một cách hoàn hảo với Lợi Ninh trong trí nhớ của anh ta.

Trong nhà rất ấm, Liên Tinh Hồi dần dần thả lỏng, cởi áo khoác ra, lắc rơi giày co người lại trên ghế sofa, nói dông dài với Giang Tiểu Hàng.

Cậu ta nói gì Giang Tiểu Hàng hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi như cánh hoa anh đào khép mở. Sau đó Liên Tinh Hồi đột ngột dừng lại, rất ngượng ngùng, "Em lải nhải quá đúng không?"

Giang Tiểu Hàng định thần lại, vội nói, "À, không, không hề, anh thích nghe em nói chuyện."

Liên Tinh Hồi nói: "Nhưng em thấy anh… Hình như đang thất thần."

Giang Tiểu Hàng nở nụ cười cưng chiều với cậu ta, "Không có mà, em nói gì anh cũng thích nghe."

Liên Tinh Hồi cũng cười, nhưng không kể lể những chuyện của cậu ta nữa.

Trong phòng im ắng, chỉ có từng cơn gió bắc thổi bên ngoài, cành cây khô đung đưa, vô cùng đìu hiu. Liên Tinh Hồi nhìn bên ngoài cửa sổ ngẩn người, đột nhiên nói, "Chỗ anh tốt thật, vừa yên tĩnh vừa ấm, lại an toàn."

"Ngày thường em không an toàn hả?" Giang Tiểu Hàng đứng dậy đi lật đĩa CD mở bài hát, chọn nhạc Mendelssohn1 thư thái.

[1]Liên Tinh Hồi chỉ cười nhạt, không nói gì.

Giang Tiểu Hàng lại vào bếp làm một đĩa hoa quả cho Liên Tinh Hồi, cẩn thận gọt táo và lê trong tay, rửa nho, tiếng nhạc lấn át tiếng chân trần của Liên Tinh Hồi. Anh ta không biết Liên Tinh Hồi đi tới sau lưng mình từ khi nào, chỉ biết mình đột nhiên được một đôi cánh tay gầy gò ôm lấy eo.

Liên Tinh Hồi ôm anh ta từ phía sau, áp má lên lưng anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!