Chương 5: (Vô Đề)

"Chỗ ở này của cậu là sao đây?" Thu Diễm chỉ vào tên khu dân cư trong tài liệu, "Đây rõ ràng là khách sạn, nơi như vậy không thể làm nơi ở thường trú và liên lạc, cậu phải biết chứ?"

Anh thầm oán trách những người ở nhà tù làm việc không đáng tin, tùy tiện điều thông tin không xác nhận đã thả ra rồi?

Ôn Ngộ Hà lại quay về điệu bộ vênh váo không quan tâm kia: "Sao không được? Nơi tôi ở lâu không phải là nơi thường trú của tôi sao?"

"Cậu định ở đây lâu dài?" Thu Diễm cảm thấy người này đang nói nhảm, "Nơi đó…" Anh dừng lại lời nói sắp thốt ra, nơi đó quá hỗn loạn và bẩn, ngay cả bà chủ cũng không biết rõ những người ở trong đó là ai, thực sự hỗn loạn hơn cả nhà tù. Tạm tha cậu là để cậu quay trở lại xã hội chứ không phải tự đi đày đến một nơi tệ hơn nhà tù.

Nhưng anh đã nhịn lại, chỉ nói: "Nơi đó quá hỗn loạn, không có lợi cho việc cậu quay lại xã hội."

Ôn Ngộ Hà bỗng bật cười, Thu Diễm nhìn cậu chằm chằm, hơi tức giận. Ôn Ngộ Hà lại cười to hơn, bả vai run run hỏi, "Cán bộ cải tạo ơi, anh nói xem xã hội là gì?"

Xã hội… là tổng thể của tất cả các mối quan hệ giữa con người và môi trường.

Trong đầu Thu Diễm lập tức hiện lên câu nói này, nhưng anh sẽ không nói ra, những lời nói khoe chữ như vậy sẽ chỉ nhận được sự chế giễu của Ôn Ngộ Hà. Không biết tại sao mới quen nhau một, hai tiếng ngắn ngủi, Thu Diễm lại cảm thấy hình như mình có thể đoán trước một vài phản ứng của Ôn Ngộ Hà.

Nhưng đoán trước thì đoán trước, anh lại không làm gì được cậu.

Xã hội là gì? Thu Diễm nhíu mày trả lời: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Ôn Ngộ Hà vẫn cười: "Còn tưởng cán bộ cải tạo sẽ đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội ngay tại đây."

Thu Diễm mấp máy môi muốn cà khịa một tiếng, Ôn Ngộ Hà lại nói: "Xã hội là cách sinh tồn, dùng hết mọi cách để mình sống tiếp."

"Cán bộ cải tạo ạ."

Từ lúc gặp người đến bây giờ, Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ nói chuyện to tiếng như thế, nhưng tiếng TV ồn ào cũng không lấn át được tiếng nói trầm khàn của cậu. Thu Diễm nghe rõ từng chữ một, anh vô thức đáp lại: "Gì cơ?"

"Anh cảm thấy nơi đó bẩn, nơi đó hỗn loạn, nhưng đối với chúng tôi chỉ là cố gắng sinh tồn ở đâu thì nơi đó chính là xã hội."

Thu Diễm lại một lần nữa trải qua cảm giác không thể cãi lại, cảm giác này thường xuyên xuất hiện trong hôm nay, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh chỉ có thể lật qua trang nơi ở thường trú, đọc bản tiêu chuẩn của "Phương án cải tạo cộng đồng" mượn từ đồng nghiệp chiều hôm qua. Trong đó gồm có tình huống cơ bản và thông tin bối cảnh của đối tượng cải tạo cần anh điền vào, các vấn đề tồn tại bao gồm vấn đề thích nghi xã hội và vấn đề tư tưởng quan niệm, cuối cùng còn có đánh giá rủi ro và xây dựng sơ bộ kế hoạch cải tạo cá nhân.

Thu Diễm suy nghĩ sau khi quay về phải viết phương án này lần đầu tiên như thế nào?

Mức độ thích ứng xã hội hiện tại của Ôn Ngộ Hà thế nào? Mặc dù bị ốm nhưng Thu Diễm cảm thấy cậu khá thích ứng, tư tưởng quan niệm? Tư tưởng của người này chắc chắn có vấn đề, nhưng cụ thể có vấn đề ở đâu? Người này có nguy hiểm không? Thu Diễm cảm thấy cậu đâu chỉ rủi ro mà còn cực kỳ nguy hiểm.

Quả nhiên, báo cáo giấy tờ của cán bộ cải tạo không dễ viết, vẫn chưa viết mà Thu Diễm đã bắt đầu đau đầu.

Truyền xong một túi nước vẫn còn một túi nữa, Thu Diễm chờ cậu truyền xong ký tên, tạm thời vẫn chưa đi được.

Thế là lại quay về tình trạng nhìn nhau im lặng xem TV. Ôn Ngộ Hà co ro đã lâu, dịch người một chút, có vài âm thanh phát ra từ dưới bàn tay che bụng của cậu. Buổi sáng phòng truyện dịch không đông người lắm, ai cũng đau bệnh, không ai nói chuyện nên vài tiếng réo này rất rõ ràng.

Thu Diễm quay đầu liếc nhìn bụng, bàn tay kia rất đẹp, dài nhỏ, xương ngón tay rõ ràng, móng tay cũng thon dài, được cắt gọn gàng, còn có màu hồng, trông đẹp hơn người rất nhiều.

"Đói à?" Thu Diễm hỏi.

Ôn Ngộ Hà hiếm khi lộ vẻ xấu hổ, bàn tay che bụng đưa lên mặt xoa một cái, nặn ra một chữ "Ừ".

Đến giờ cơm rồi, Thu Diễm bị cậu kéo theo cũng cảm thấy đói. Buổi sáng không mang cơm, lúc này không thể quay về sở, chỉ có thể giải quyết tại chỗ với bệnh nhân này.

Anh lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, hỏi Ôn Ngộ Hà ăn gì. Ôn Ngộ Hà nhìn một dãy các cửa hàng giao đồ ăn gần đó trên màn hình điện thoại của anh, Malatang, gà om, canh thịt dê, gà cay… Bụng lại kêu một tiếng, cuối cùng Thu Diễm dừng lại trên một quán cháo, lại hỏi: "Cậu ăn cháo gì?"

Cháo à… Ôn Ngộ Hà đột nhiên không muốn ăn nữa, quay đầu đi. Thu Diễm xoay lại nhìn cậu: "Cậu đau dạ dày như thế, đừng nói với tôi cậu muốn ăn gà cay."

"Vậy thì cháo trứng muối thịt nạc đi." Ôn Ngộ Hà không chọn nữa.

Thu Diễm đặt cho mình một phần cháo hải sản, lại đặt một ít rau xanh, ngẫm nghĩ một lát cuối cùng thêm một phần nộm thủ lợn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!