Mười ngày sau Ôn Ngộ Hà mới được bác sĩ cho phép tắm rửa, phần trước ngực vẫn chỉ có thể dội nước sơ qua. Những vết bỏng đó vẫn cần thời gian hồi phục, nhưng tình hình hồi phục bên trong rất tốt, sau khi kiểm tra chắc sẽ không để lại di chứng.
Năm ngày sau mắt mới chính thức cắt chỉ lần thứ nhất. Đó là buổi chiều, bác sĩ và điều dưỡng kéo kín tất cả rèm cửa phòng bệnh, không bật đèn, trong phòng tối tăm. Bác sĩ dặn hắn mở mắt chậm nhất có thể, cho đủ thời gian thích nghi với ánh sáng, khi nhìn thấy đồ vật, xem xem có sinh ra hình ảnh không.
Khoảnh khắc Ôn Ngộ Hà mở mắt ra, Thu Diễm nhắm mắt luôn. Anh không ngờ mình căng thẳng hơn người trong cuộc, bất giác cho tay vào túi áo khoác nắm lại.
Nghe thấy Ôn Ngộ Hà nói, "Sao tối thế, không bật đèn hả?"
Thu Diễm giật thót, vừa lên tiếng lại cà lăm, "Cậu cậu, không nhìn thấy? Không nhìn thấy ai cả?"
Ôn Ngộ Hà chớp mắt, "Chỉ có mấy cái bóng."
Trái tim Thu Diễm chùng xuống, bác sĩ bảo điều dưỡng kéo rèm cửa ra một khe nhỏ, trong phòng sáng hơn. Một tay Ôn Ngộ Hà che ánh sáng đột nhiên chiếu tới, lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra và nói, "À, thấy rồi."
Tất cả mọi người mới thở phào, bác sĩ nói, "Có lẽ vẫn cần thời gian thích nghi, gần đây đừng đến những nơi có ánh sáng mạnh, buổi tối đừng bật đèn trần trong phòng, mở đèn bàn là được, làm quen một khoảng thời gian trước đã."
Sau khi dặn dò những mục cần chú ý sau đó, đám người rời đi, Ôn Ngộ Hà vẫn dùng tay che mặt, chặn hướng ánh sáng lọt vào. Thu Diễm lại kéo rèm cửa lại, Ôn Ngộ Hà nói, "Lại không nhìn thấy rồi, không thấy gì cả."
Rèm cửa này không phải loại che nắng hoàn toàn, chỉ là trong phòng rất tối thôi. Thu Diễm nghĩ đến một khả năng, Ôn Ngộ Hà đã tự nói ra trước, "Có lẽ tôi… bị quáng gà rồi."
"Đừng nói vớ vẩn, bác sĩ cũng không nói như vậy, chỉ cần thời gian thích nghi."
Ôn Ngộ Hà thở dài, đột nhiên cười một tiếng.
Thu Diễm hỏi, "Cậu cười gì?"
Ôn Ngộ Hà nói, "Lần sau nếu anh lại bị người ta bắt nạt trong ngõ nhỏ, tôi không cứu được anh nữa rồi."
Thu Diễm lập tức đỏ bừng mặt: "Đừng nói lung tung, lần đó là tôi uống say."
"Ừ." Ôn Ngộ Hà nói, "Tên khốn kia bị phá vỡ đã hiện nguyên hình, chắc bây giờ cũng không dám tìm anh nữa."
Bị nói như vậy, Thu Diễm mới giật mình nhận ra đã lâu rồi không liên lạc với Lục Từ.
Từ sau khi vô tình trông thấy quan hệ của anh ta và Hứa Đa Tư, những chuyện sau đó cần đến viện kiểm sát anh đều nhờ đưa cho đồng nghiệp khác. Chắc chắn Lục Từ sẽ không liên lạc với anh nữa. Thu Diễm cảm thấy nhiều năm quen biết trước đây lại như không có dấu vết. Anh cho rằng mình sẽ luyến tiếc đôi chút, nhưng thậm chí không cảm thấy tiếc cho tình bạn này.
Đến khi mắt ổn định hơn chắc là có thể xuất viện, Thu Diễm hỏi Ôn Ngộ Hà, "Cậu có dự định gì tiếp theo chưa?"
Ý là anh tiếp tục điều tra vụ án, nếu nghi ngờ Lợi Giang Bành, dù sao cũng phải làm gì đó.
Nhưng Ôn Ngộ Hà không tiếp lời, "Mở lại quầy hàng kiếm tiền, chậm trễ lâu như thế, phải uống gió tây bắc rồi."
Thu Diễm nói, "Liên Tinh Hồi kia… có nên bắt đầu từ cậu ta không?"
Ôn Ngộ Hà đi thẳng vào nhà vệ sinh, soi gương nhìn bản thân một lúc, nhất là mắt. Thoạt nhìn ngũ quan vẫn như cũ, nhưng trên mắt có thêm một vết sẹo, trở nên vô lại hơn nhiều, phối hợp với quả đầu húi cua và cơ thể, bây giờ không cần treo bảng tên cũng có thể nhìn ra mấy chữ "Tội phạm tạm tha".
Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Thu Diễm, la một câu với bên ngoài, "Tôi muốn gội đầu, cho tôi mượn dầu gội của anh."
Thu Diễm không thể làm gì, "Ở trên kệ cậu tự lấy đi, dùng tự nhiên."
Ôn Ngộ Hà gội đầu tắm rửa, tắm mất nửa tiếng mới ra ngoài, toàn thân sáng bừng hẳn lên. Đồ lót được Thu Diễm mua ở siêu thị, áo khoác mặc của Thu Diễm, kích thước hơi nhỏ, nhưng Thu Diễm mặc rộng thùng thình, Ôn Ngộ Hà mặc vào lại thành vừa người, cũng được.
Trong thời gian đó, Thu Diễm ở bên ngoài cũng suy nghĩ rõ ràng, Ôn Ngộ Hà không thể nói rõ cho anh những tính toán trong lòng.
Hắn muốn điều tra, muốn báo thù đều là chuyện riêng của hắn. Cho dù đêm tối quý giá hiếm có kia đã bộc lộ cõi lòng với anh, tạm thời phân anh là "người của mình". Nhưng không có nghĩa là Thu Diễm thực sự được đưa vào trong kế hoạch cuộc sống tương lai của hắn.
Chỉ là người dự thính thôi.
Nghĩ đến đây, Thu Diễm cũng không định hỏi tiếp nữa. Anh muốn biết kế hoạch của Ôn Ngộ Hà sẽ luôn có những cách khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!