Chương 47: (Vô Đề)

"Cán bộ cải huấn." Không hiểu sao Ôn Ngộ Hà lại đổi về xưng hô cũ.

Thu Diễm ngẩn người, Ôn Ngộ Hà khẽ nói, "Tôi tin anh."

Thu Diễm vẫn chưa kịp vui mừng đã nghe hắn nói, "Rất cảm ơn, nhưng không cần."

Thu Diễm biết hắn có thể nói ra một đống lý do, ví dụ như an toàn, ví dụ như không liên quan gì với anh. Nhưng Thu Diễm chỉ trả lời hắn một câu, "Cậu vừa nói tôi là một người dũng cảm, thích xen vào chuyện của người khác, hồi nhỏ là vậy, sau khi lớn lên triệu chứng này rõ ràng hơn, tưởng chừng như bệnh đã ăn sâu vào xương tủy."

Anh cúi người nói, "Ôn Ngộ Hà, chuyện mà tôi đã quyết định thì sẽ không nghe cậu."

Ôn Ngộ Hà không có biểu cảm gì lớn, nhưng tiếng thở dài kia nghe rất phiền não.

Đầu giờ chiều Trịnh Tư Tâm tới đây, nói là Thịnh Hoài Nam bảo cô đến thay ca cho Thu Diễm, không thể để Thu Diễm một mình trông coi ở bệnh viện suốt được. Thứ nhất trong sở còn có công việc của anh, thứ hai anh cũng cần nghỉ ngơi.

Thế là Thu Diễm nói với Ôn Ngộ Hà, "Buổi chiều chỉ có Tiểu Trịnh ở đây, cô ấy không đỡ được cậu, nếu cậu muốn đi vệ sinh thì bảo cô ấy gọi điều dưỡng, tôi thấy trong trạm điều dưỡng có điều dưỡng nam."

Sau khi dặn dò một vài hạng mục cần chú ý, Thu Diễm đi trước.

Anh về nhà tắm rửa thay quần áo, lại thu dọn một túi đồ dùng hằng ngày và quần áo thay giặt mới đến sở đi làm nửa ngày. Thịnh Hoài Nam cố ý tìm anh nói chuyện công việc, hỏi anh, "Giám đốc Mạnh và tôi đều có một ý tưởng, cậu cũng xem như người mới ở sở chúng ta, mặc dù số đối tượng cải huấn trong nhóm cậu là ít nhất, nhưng lại nhiều việc nhất. Tôi bàn bạc với giám đốc Mạnh, hay là chuyển Ôn Ngộ Hà đến nhóm của chị ấy?

Đổi cho cậu hai đối tượng bớt việc, cậu thấy thế nào?"

Phản ứng đầu tiên của Thu Diễm là anh làm việc chưa tốt, quá non nớt nên sở trưởng mới cử một nhân viên có kinh nghiệm đảm nhận, anh nói, "Chuyện này… Tôi không đồng ý."

Nói xong cả anh và Thịnh Hoài Nam đều sững sờ. Thu Diễm nhận ra giọng điệu của mình hơi gay gắt. Anh chưa bao giờ để lộ cảm xúc trong công việc, vừa rồi nhất thời nóng lòng. Tình huống của Ôn Ngộ Hà không thể giao cho bất kỳ ai khác, nhưng anh không thể nói lý do.

Thịnh Hoài Nam sững sờ xong trái lại hơi kinh ngạc, ý định ban đầu của anh ta là giảm bớt gánh nặng công việc cho Thu Diễm, không có ý gì khác, hình như Thu Diễm hiểu lầm rồi?

Thu Diễm nhanh chóng xin lỗi, "Tôi xin lỗi chủ nhiệm Thịnh, ý tôi là trong công việc trước đây có lẽ tôi đã mắc thiếu sót, nhưng tôi cam đoan tôi có thể chịu trách nhiệm với các thành viên trong nhóm."

Thịnh Hoài Nam cũng không muốn tranh cãi trong chuyện này, bèn nói, "Vậy được, tôi và giám đốc Mạnh đều tin cậu, chỉ là thấy vụ nổ gần đây hơi khác thường, sợ cậu mệt quá."

"Không sao, tôi không mệt." Thu Diễm nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Ôn Ngộ Hà đến cùng."

Chạng vạng tối đến bệnh viện, Thu Diễm ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói chuyện líu ríu của Trịnh Tư Tâm, bước vào thấy cô đang ngồi ở đầu giường gọt táo cho Ôn Ngộ Hà. Lớp vỏ mỏng dính dài ngoằng rơi xuống đất, Trịnh Tư Tâm đưa quả táo đến bên miệng Ôn Ngộ Hà, "Ăn đi, tươi lắm."

Ôn Ngộ Hà lại đẩy quả táo ra, "Tôi không ăn, cho cán bộ ăn đi."

Trịnh Tư Tâm không để ý Thu Diễm đã đi vào, nghiêng đầu giật mình, "A, anh Thu đến lúc nào thế? Tại sao đi đường không phát ra âm thanh nào?"

Thu Diễm nghĩ thầm anh đi đường rất bình thường, là cô quá tập trung vào một gương, à không, nửa gương mặt đẹp trai.

Anh nói với Trịnh Tư Tâm, "Anh không ăn, em tự ăn đi."

"Ơ kìa sao vậy, cái này có phải thuốc độc đâu!" Trịnh Tư Tâm không hài lòng.

Ôn Ngộ Hà đột nhiên nói, "Vậy mỗi người một nửa, tôi ăn nhiều nhất được một nửa."

"Được thôi." Trịnh Tư Tâm cắt đôi quả táo, mỗi tay đưa cho mỗi người, Thu Diễm cắn một miếng, nói với Trịnh Tư Tâm, "Em tan làm rồi, về đi?"

Trịnh Tư Tâm thấy Thu Diễm mang balo đến, "Ơ, anh Thu, đừng nói là anh mang quần áo thay giặt đến chuẩn bị ở đây mấy ngày nha?"

Thu Diễm đột nhiên hơi xấu hổ, vô thức nhìn Ôn Ngộ Hà, thấy động tác cắn táo của hắn cũng dừng lại. Thu Diễm nói, "Mấy ngày đầu chắc chắn phải ở đây, anh không yên tâm." Anh nói úp mở, "Có một số chuyện em không hiểu, thêm một người thêm an toàn."

Trịnh Tư Tâm cười cợt nhả, "Nói đúng quá, vậy em cũng có thể ở đây đúng không? Thêm người thêm an toàn mà."

Thu Diễm nhíu mày, "Quậy ít thôi, em về nhà đi."

Trịnh Tư Tâm ủ rũ, "Em có thể xin tăng ca không? Em không cần tiền tăng ca."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!