Đây là sự thật, nhưng cũng là bí mật.
Ôn Ngộ Hà nắm giữ một sự thật không thể làm chứng trước tòa, lại là sự thật có thể dẫn đến họa sát thân cho hắn bất cứ lúc nào. Bây giờ hắn muốn kể sự thật này cho một người khác nghe.
Thêm một người biết, đối phương sẽ có thêm một phần nguy hiểm.
Ôn Ngộ Hà nghĩ chắc hẳn Thu Diễm hiểu đạo lý này, đây không phải chuyện gì đáng để bị lòng tò mò thúc đẩy. Anh nên là một viên chức cải huấn giữ khuôn phép, làm tốt công việc thuộc bổn phận của anh, kiểm tra nhật ký hành trình của hắn mỗi ngày, kiểm tra xem hắn có học điều luật hay không là được rồi. Tại sao phải hao tổn tâm sức muốn hiểu hắn, thậm chí là ẩn tình phía sau vụ án của Lợi Ninh?
Đây không phải là chuyện mà người thông minh nên làm.
Thu Diễm hỏi hắn, "Cậu tra được bằng cách nào?"
Ôn Ngộ Hà suy nghĩ, mấy ngày qua, hắn đã hiểu rõ tính tình Thu Diễm, không tính là quá trớn nhưng rất bướng. Muốn làm chuyện gì, muốn biết đáp án gì, dù phá núi đục đất cũng sẽ lấy được kết quả. Hắn dứt khoát bớt phân cao thấp với người này, nói thẳng, "Vì tôi đã so sánh hai bản xét nghiệm DNA."
Hắn kể chuyện Quý Nhan giúp hắn kiểm tra hai lần, hai lần đó đều là sau khi chuyện xảy ra mới nói cho Quý Nhan nguồn gốc của thứ kiểm tra, đó là hai dữ liệu không hề giống nhau.
Thu Diễm nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không cần Ôn Ngộ Hà nói, anh đã hiểu kết quả kiểm tra như vậy không thể xem như bằng chứng để giao cho cơ quan công an hoặc tòa án. "Nguồn gốc" của nó đều là lời nói của chính Ôn Ngộ Hà, đã không có cách nào tìm hiểu, không "đáng tin".
Nhưng trong lòng anh mơ hồ khiếp sợ, không chỉ khiếp sợ Ôn Ngộ Hà lại thực sự đã xác nhận phỏng đoán của anh, còn khiếp sợ vụ án hình sự lớn như thế, hung thủ thật lại có thể che giấu trước công chúng.
Hung thủ kia không chỉ đang ung dung ngoài vòng pháp luật, mà còn tiếp tục hành động, vụ nổ Ôn Ngộ Hà gặp phải chắc chắn có liên quan đến việc này.
Trái tim Thu Diễm đập thình thịch, rõ ràng là giữa ban ngày, ánh mặt trời chói chang, nhưng anh liếc nhìn xung quanh, cảm thấy phòng bệnh này không an toàn.
Ôn Ngộ Hà đột nhiên hỏi anh, "Anh có sợ không?"
Thu Diễm đè trái tim đang đập, bình tĩnh nói, "Vẫn ổn, cậu không sợ, tôi sợ gì."
Ôn Ngộ Hà lại nhếch khóe miệng, nửa gương mặt bị quấn băng gạc. Thu Diễm nhìn chằm chằm nụ cười kia, trong lòng dần dần bình thường lại. Đúng rồi, cậu ấy cũng không sợ, mình đang sợ điều gì?
Trong nháy mắt, anh cảm thấy xấu hổ với phản ứng vừa rồi của mình, cảm giác mình như Diệp Công1, luôn kêu gào muốn gặp rồng, đến khi nhìn thấy sao lại có phản ứng này? Mất mặt quá đi…
[1]Ôn Ngộ Hà lại nói, "Thật ra tôi hy vọng anh sợ, nếu anh sợ rồi trốn đi, những người kia sẽ không nhìn thấy anh, sẽ chỉ theo dõi tôi."
Giọng hắn hơi trầm, "Nhưng anh nhìn cô Quý đi, vì cô không sợ mới bị trả thù cùng với tôi."
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, một lát sau hắn duỗi bàn tay không cắm kim về phía Thu Diễm, "Khoa đã, hình như tôi phát hiện ra gì đó."
"Sao vậy?" Thu Diễm hỏi.
Ôn Ngộ Hà nắm chặt cổ tay và ống tay áo của anh, "Tôi nghi ngờ… Tôi bị theo dõi hoặc là nghe lén."
"Làm sao?"
Ôn Ngộ Hà nhớ lại một lúc, "Tôi nói với cô Quý tôi phát hiện kết quả kiểm tra hai DNA không khớp, không phải cùng một người ở trong phòng thí nghiệm. Kết quả một tuần sau thì xảy ra vụ nổ, tôi nghi ngờ… Đã có người biết trong tay chúng tôi có hai hồ sơ DNA. Mặc dù kết quả kiểm tra này không thể làm bằng chứng, nhưng đối với hung thủ thật đây là thứ tuyệt đối có thể đe dọa được hắn.
Phòng thí nghiệm bị nổ… Là muốn tiêu hủy những bằng chứng này…"
Cảm giác tim đập thình thịch của Thu Diễm lại xuất hiện, theo dõi? Nghe lén?
Nếu đúng là vậy, liệu trong phòng bệnh này có bị theo dõi nghe lén không? Những gì họ nói lúc này, có phải đã truyền đến tai hung thủ không?
Anh ngồi không yên, đứng lên đi lại xung quanh, lật tìm, Ôn Ngộ Hà hỏi anh, "Anh đang tìm gì?"
"Camera, camera lỗ kim, hoặc là các loại máy nghe lén." Thu Diễm nói.
Ôn Ngộ Hà nói: "Đừng tìm nữa, ở đây sẽ không có. Camera hoặc nghe lén ở phòng thí nghiệm là có mục đích, ở đây chỉ là phòng bệnh ngẫu nhiên, an toàn."
Thu Diễm vẫn không yên tâm, gọi cả anh cảnh sát bên ngoài phòng vào. Hai người kiểm tra kiểu cuốn chiếu một lượt, không tìm thấy gì cả, anh mới thoáng yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!