Sau khi Chu Phỉ và Tần Hải Song rời đi, một cảnh sát khác canh gác ngoài cửa.
Mặc dù Thu Diễm cảm giác mức độ bảo vệ này hơi không đủ, nhưng giữa ban ngày, trong bệnh viện người đến người đi sẽ không có gì không an toàn. Thêm cả bản thân anh, anh vẫn ở lại phòng bệnh, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ôn Ngộ Hà hỏi anh, "Anh không cần đi làm hả?"
Thu Diễm không vui, "Đi làm? Tôi bắt đầu làm việc từ nửa đêm hôm qua rồi, giờ cũng đang làm việc?"
Ôn Ngộ Hà nhếch miệng, "Anh vất vả rồi."
Thu Diễm không tiếp lời, một lát sau lại hỏi, "Cậu cũng nghĩ vụ nổ nhắm vào cậu đúng không?"
Ôn Ngộ Hà không nói gì.
Thu Diễm không nhịn được, nhíu mày nói, "Cậu nói gì đi, tôi cũng không phải cảnh sát, lại chưa bao giờ móc mỉa cậu, chẳng lẽ cậu còn thù dai với tôi?"
Giọng Ôn Ngộ Hà hơi bất lực, "Anh bảo tôi nói gì gì, tôi cảm thấy đúng, tôi cảm thấy không đúng, có gì khác nhau không? Chuyện lớn như vậy không có bằng chứng, anh là một nhân viên tư pháp còn nói về cảm xúc với tôi?"
Thu Diễm bị cà khịa nhưng không nổi giận, "Cậu cho rằng người lần này, và người cậu nói muốn giết cậu vào hai năm trước, là cùng một nhóm người đúng không?"
Ôn Ngộ Hà vừa có chút phản ứng, nghiêng cằm về phía Thu Diễm, lại không nói gì.
Thu Diễm hỏi: "Sao cậu không nói gì?"
Ôn Ngộ Hà nói: "Có ai muốn nghe tôi nói đâu, tôi nói gì cũng cho rằng tôi đang ảo tưởng, anh bảo tôi nói gì?"
Thu Diễm nhắc lại, "Tôi chưa bao giờ nói, cũng không có không tin cậu. Bây giờ tôi đang nghe cậu nói."
Ôn Ngộ Hà thở dài một tiếng, "Anh cũng không thực sự lắng nghe, là trách nhiệm công việc của anh yêu cầu anh nhất định phải nghe. Có lẽ còn thêm chút tò mò hồn nhiên từ bản thân anh, khiến anh muốn nghe. Nhưng tôi đã nói hết những gì có thể nói cho cảnh sát rồi, ngoài cái đó ra tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng tò mò của anh."
Thu Diễm bị chế nhạo đến mức nói không nên lời, hai tay siết thành nắm đấm.
Ôn Ngộ Hà lại nói, "Thưa cán bộ, nếu anh rảnh có thể làm phiền anh đi thăm cô Quý Nhan giúp tôi không? So với bản thân tôi, tôi lo lắng cho cô hơn."
Quý Nhan không chết, không bị thương nặng, Ôn Ngộ Hà cảm thấy đây là vạn hạnh trong bất hạnh.
Từ sau khi tỉnh lại hắn đã sinh ra cảm giác nghĩ lại mà sợ, không phải vì bản thân, mà vì hắn lại lần lần nữa liên lụy người vô tội gần gũi bên cạnh.
Lần trước là Lợi Ninh, lần này là Quý Nhan.
Những kẻ xấu trốn trong bóng tối kia cũng sẽ không tha cho người bên cạnh hắn vì chỉ muốn ra tay với hắn.
Thu Diễm đồng ý với hắn, nói rằng cảnh sát đang lập biên bản với Quý Nhan, lát nữa kết thúc anh sẽ đi.
Ôn Ngộ Hà rơi vào im lặng một lúc lâu, hắn đang suy nghĩ, lần tiếp theo đối phương ra tay sẽ liên lụy đến ai?
Trương Nhất Chi? Trình Lãng? Hoặc là, Thu Diễm?
Sức khỏe Quý Nhan không có gì đáng lo, sau khi tỉnh lại và lập biên bản tại phòng bệnh đã xin xuất viện về.
Thu Diễm đến đó, thấy cô cũng không có ai đến đón, anh định đưa cô về.
Trước khi đi, Quý Nhan đến phòng bệnh Ôn Ngộ Hà một lát, Ôn Ngộ Hà nói câu "Em xin lỗi", Quý Nhan lại giữ vai hắn nói, "Tiểu Hà, em phải kiên trì, đừng từ tỏ, xảy ra chuyện như vậy càng không thể từ bỏ."
Thu Diễm luôn cảm thấy giữa họ có một vài chuyện, hoặc là họ đã nói về chuyện gì đó, là những điều anh không biết?
Quý Nhan sống trong khu chung cư công nhân viên chức của đại học y, diện tích nhà rất rộng, nhưng nhà rất cũ.
Thu Diễm đưa cô về, tìm hiểu một chút tình hình học hành hiện tại của Ôn Ngộ Hà, Quý Nhan lại không khỏi kể đến chuyện trước kia của Ôn Ngộ Hà. Thu Diễm nghe suốt dọc đường, biết được hắn là sinh viên xuất sắc thật, trí nhớ hơn người. Người học y thực sự phải nhớ rất nhiều thứ, còn hắn bất kể là lâm sàng, thuốc hay bệnh lý đều có thể đứng đầu. Nhưng tính cách khá cô độc, luôn không có bạn bè gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!