Chương 4: (Vô Đề)

Thu Diễm đi tới theo giọng nói, người trên giường khó khăn trở mình, quay mặt về phía anh.

Căn phòng này chỉ có một cửa sổ cực nhỏ mở sát trần nhà, bên ngoài lại có một cái cây lớn mọc lên, ánh sáng duy nhất bị che khuất đến mức như có như không. Thu Diễm đến gần miễn cưỡng nhìn rõ đường nét của người trước mặt, xác nhận lần nữa: "Cậu là Ôn Ngộ Hà? Người vừa mới được tạm tha khỏi nhà tù Hạc Kiều?"

"Phải." Ôn Ngộ Hà xác nhận lại, vẫn hơi nhắm mắt, hàng mi dài không tương xứng với gương mặt u ám chớp chớp như cánh chim cánh bướm, tạo thành bóng râm trên mặt.

Thu Diễm tự báo thân phận: "Tôi là viên chức cải tạo cộng đồng của sở tư pháp ngõ Hòe Kim, đến thông báo với cậu đi làm thủ tục tham gia cải tạo, tại sao cậu không đến làm? Không biết vừa ra tù là phải đến sở báo cáo à?"

"Thưa trưởng quan, tôi không biết."

"Tôi không phải trưởng quan, tôi là cán bộ cải tạo."

"Vâng, cán bộ cải tạo."

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi lại sao không đến làm?"

Ôn Ngộ Hà nhíu mày một cái, nhắm mắt lại như đang chịu đựng cơn đau nào đó, cuộn người chặt hơn, một lúc lâu sau lại mở ra, khàn giọng nói: "Tôi ốm, thưa cán bộ."

Lúc này Thu Diễm cũng đã nhìn ra hắn bị ốm, cũng không giống giả vờ, giọng anh dịu lại, hạ thấp âm lượng, "Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Bệnh dạ dày, không sao, bệnh cũ thôi." Ôn Ngộ Hà vẫn có thể miễn cưỡng cười một cái, mặc dù ánh sáng và trạng thái này trông hơi đáng sợ.

Thu Diễm hỏi: "Uống thuốc chưa?"

"Uống rồi, chị Trân cho tôi uống."

"Uống lúc nào?"

"Buổi tối," Ôn Ngộ Hà suy nghĩ, "Tối hôm trước, lúc vừa đến đây."

Hôm trước? Vậy là đau dạ dày từ lúc ra khỏi nhà tù đến bây giờ? Sau đó không uống thuốc lần nào nữa, cứ chịu đựng như thế?

Thu Diễm nhíu mày: "Cậu…" Anh đột nhiên nghĩ trước khi vào tù người này là sinh viên, chắc vẫn có hiểu biết cơ bản, "Lâu như vậy vẫn chưa khỏi, tại sao không đi khám?"

Người trên giường không nói gì, nhếch môi một cái rất mờ, yếu ớt phun ra một chữ, "Đắt."

Thu Diễm không phản đối, người này bị ốm nặng như thế không thể dẫn cậu ta về làm thủ tục được, nói chuyện cũng tốn sức đừng nói là xuống đất đi lại. Anh chỉ đứng bên giường suy nghĩ một lát, người này đã nhắm mắt, hình như mở mắt nhìn anh cũng hao tổn tinh thần.

"Cậu dậy đi, tôi dẫn cậu đến bệnh viện."

Người trên giường mở mắt ra, hơi híp lại như đang đánh giá câu nói này, Thu Diễm nhíu mày: "Dậy đi, cho cậu mười phút, tôi chờ cậu ở ngoài."

Không cho hắn cơ hội cãi lại, Thu Diễm ra khỏi phòng, lại đi qua phòng khách bừa bộn, dứt khoát ra bên ngoài quán trọ chờ.

Chị mập xem phim trong căn phòng nhỏ đi ra, khoanh tay dựa vào khung cửa, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Anh quen Tiểu Ôn à? Anh là gì của nó?"

Thu Diễm quay đầu nhìn một cái, trong phòng vẫn không có tiếng động gì, anh đáp: "Không biết, có việc tìm cậu ta thôi."

Đột nhiên nhớ ra anh cần tìm hiểu mọi thứ liên quan đến đối tượng cải tạo, tại sao Ôn Ngộ Hà điền địa chỉ thường trú ở đây? Anh hỏi chị mập, "Chị là chị Trân?"

Người phụ nữ gật đầu ừ một tiếng, ánh mắt nhìn anh đầy dò xét. Thu Diễm lại hỏi: "Chị từng quen biết cậu ta?"

Người phụ nữ lại gật đầu: "Biết, trước kia từng đến chỗ tôi làm thêm."

Thu Diễm suy nghĩ rồi hỏi chị: "Tại sao chỗ chị không đăng ký? Những người tới đây là ai?"

Chị mập không vui, sắc mặt thay đổi: "Đồng chí ơi, cậu ở đồn cảnh sát à?"

"Không phải?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!