Chương 37: (Vô Đề)

Thu Diễm xách hộp đựng súp lê mật ong đã đóng gói về nhà, câu hỏi của Ôn Ngộ Hà vẫn văng vẳng trong đầu, "Anh gặp phải chuyện như vậy mà không tức giận chút nào sao?"

Nếu thời gian quay về ba tháng trước, nửa năm trước, Thu Diễm cảm thấy mình chắc chắn sẽ tức điên. Chỉ một lần tỏ tình bị từ chối đã có thể khiến anh giận và "tự hủy tương lai". Nếu biết mình bị đối phương lừa gạt, một năm bị đối phương nói "Chờ anh", mặt khác vụng trộm quen người phụ nữ khác, Thu Diễm cảm thấy mình thậm chí muốn giết anh ta.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy bình thường.

Vừa không quá kinh ngạc khi Lục Từ làm ra chuyện cặn bã như vậy, cũng không thấy chuyện này có liên quan nhiều đến mình.

Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy nguyên nhân chỉ có thể là anh thực sự không còn chút tình cảm nào với Lục Từ nữa.

Ba ngày sau, chợ đêm Lục Lâm.

Ôn Ngộ Hà và Trương Nhất Chi vừa mở hàng, Trương Nhất Chi đặt giá đỡ điện thoại trên xe đẩy, đang chiếu một chương trình giải trí. Cô vừa thái thịt chuẩn bị đồ ăn vừa nghe tiếng, lúc làm việc nhìn màn hình một lát.

Ôn Ngộ Hà nhìn sang, "Chương trình gì đây? Toàn con trai?"

Trương Nhất Chi hơi xấu hổ, cười nói, "Hai hôm trước đám Trịnh Tư Tâm tới đây, mấy cô ấy luôn nói về chương trình gì đó, chị thuận miệng hỏi một câu, mấy cô ấy nói hay lắm, giới thiệu cho chị xem. Nói là con gái đều sẽ thích, chương trình tìm kiếm thần tượng nổi tiếng nhất hiện nay."

Ôn Ngộ Hà vừa cất đồ vừa nhìn thêm mấy lần, quả nhiên toàn là trai đẹp. Hắn nói đùa với Trương Nhất Chi, "Trai trẻ mọng nước, được đấy được đấy."

"Khụ." Trương Nhất Chi nói, "Chúng ta chỉ có thể nhìn."

Ôn Ngộ Hà nói, "Chị Chi này, chị nói xem, trai trẻ như vậy với người như anh Trình, bảo chị chọn, chị sẽ chọn ai?"

"Cần phải nói à, chắc chắn chọn anh Lãng rồi." Trương Nhất Chi không hề do dự.

Ôn Ngộ Hà hơi kinh ngạc trong lòng, lần trước nhắc đến Trình Lãng với Trương Nhất Chi, cô còn nói vòng vo không chịu thừa nhận, lần này không ngại nữa. Ôn Ngộ Hà hỏi: "Giờ chị với anh Trình sao rồi?"

Lúc này Trương Nhất Chi mới tỉnh táo lại, đấm hắn một cái, "Ranh con, cậu lừa chị nói à."

Cô nói: "Khụ, không thể nói là tiến triển, nhưng giờ anh Lãnh không từ chối chị đưa cơm cho anh ấy nữa, như vậy cũng rất tốt rồi, những cái khác, tùy duyên thôi."

Ôn Ngộ Hà cười, cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên bị hình ảnh của chương trình tìm kiếm thần tượng khóa lại. Một cậu trai có ngoại hình thanh tú bước lên sân khấu tự giới thiệu, "Xin chào mọi người, chào các cố vấn, em là thí sinh số 38 Liên Tinh Hồi, đến từ giải trí Lợi Giang."

Chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng đinh, một tiếng nổ vang lên trong đầu Ôn Ngộ Hà.

Trương Nhất Chi thấy hắn hơi ngẩn người, liếc nhìn màn hình nói, "À chính là cậu này, cậu ta tên Liên Tinh Hồi, hôm đó hội Trịnh Tư Tâm nói về cậu ta. Nói cậu ta đẹp nhất, mấy cô ấy đều bỏ phiếu cho cậu ấy, muốn đưa cậu ấy ra mắt."

Ôn Ngộ Hà cầm lấy điện thoại trên giá đỡ, gương mặt trúc trắc của Liên Tinh Hồi, tay chân cứng ngắc, sau khi tự giới thiệu xong bắt đầu hát nhảy. Nhưng hát là hát nhảy là nhảy, hai việc này không có cách nào hòa hợp với nhau. Tay chân vô cùng thiếu phối hợp, giọng cũng khàn, hai phút biểu diễn ngắn ngủi đã khiến cậu ta thở không ra hơi. Ống kính chuyển đến nhóm cố vấn, trên mặt họ đều có biểu cảm WTF.

Nhưng bình luận nhảy trên màn hình toàn là "Trời ơi cậu ấy dễ thương quá", "Lâu lắm rồi mới thấy một người hoang dại như thế trong làng giải trí trong nước", "Nhìn là biết chưa bị xã hội rèn giũa, như là bị kéo thẳng từ đường phố đến đây"… Một bình luận màu đỏ bắt mắt chạy qua, "Đừng ngây thơ nữa, cậu ta là người của giải trí Lợi Giang, cậu ta chính là nhà đầu tư, ok."

Liên Tinh Hồi, cậu ta chỉ đứng nói chuyện, thậm chí lúc không nói chuyện là giống Lợi Ninh nhất.

Nhưng sau khi Ôn Ngộ Hà xem hết màn trình diễn của cậu ta đã không nghĩ vậy nữa. Mặt giống như tính cách hoàn toàn trái ngược.

Sự khiếp sợ lúc ban đầu nhìn thấy dần tan đi trong lòng, nhưng gương mặt này, Ôn Ngộ Hà nhìn chằm chằm cậu ta suy nghĩ thất thần, vẫn nhìn rất lâu.

Gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong.

Tối đó Ôn Ngộ Hà hơi mất tập trung, buôn bán qua loa. Lần thứ nhất xàu rau bị dầu nóng bỏng tay, Trương Nhất Chi thấy hắn hồn vía lên mây, dứt khoát nói dọn quán sớm đi. Dù sao thời tiết cũng không tốt, lát nữa mưa thật họ sẽ phiền hơn.

Thế là chưa đến 10 giờ hai người đã về. Trên đường về bắt đầu có mưa thu như hạt đậu, gió xoáy lá rụng, tia nắng gắt cuối thu cuối cùng biến mất, trời đất dường như đìu hiu trong nháy mắt.

Ôn Ngộ Hà đưa áo tơi cho Trương Nhất Chi, còn mình đội mưa ướt rượt về nhà. Hắn không lo tắm rửa, cầm khăn mặt lau đầu qua loa sau đó ngồi ở bên giường cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm tên Liên Tinh Hồi.

Tài khoản xã hội, Baidu bách khoa, các thông tin liên quan đều hiện ra.

Mặc dù chỉ liếc qua vài lần, Ôn Ngộ Hà liền biết những điều này đã không liên quan đến bản thân "Liên Tinh Hồi" nữa, mà là một "Sản phẩm" được nhà đầu tư đóng gói hoàn hảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!