Chương 36: (Vô Đề)

Nếu nói đã lâu không gặp thì không đến mức, lúc trên xe Thu Diễm tính toán, chỉ hơn một tháng thôi, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi.

Hơn một tháng nay không gặp người, ngược lại là nhìn thấy rất nhiều ảnh tự chụp mũi hếch. Ban đầu thực sự xuất phát từ không yên tâm và không tin tưởng, kiểm tra ngẫu nhiên bất cứ lúc nào, sợ Ôn Ngộ Hà không làm được chuyện đã hứa. Nhưng sau đó, Thu Diễm cũng không nói rõ được tâm lý, hình như kiểm tra ngẫu nhiên đã trở thành một thói quen.

Có đôi khi xem lịch sử trò chuyện wechat, anh cũng không nhớ mình từng nói nhiều như vậy với người khác, "Bây giờ cậu đang làm gì?"

Bây giờ cậu đang làm gì?

Chụp bức ảnh.

Tin nhắn thoại cũng được.

Tốt nhất là video.

Thu Diễm đột nhiên cảm thấy mình "hâm" không nhẹ.

Chợ đêm Lục Lâm vẫn đông nườm nượp. Trịnh Tư Tâm đã chào Ôn Ngộ Hà từ xa. Ôn Ngộ Hà lộ vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy họ, đảo muôi nở nụ cười với mọi người xem như chào lại.

Hai cái bàn nhỏ lúc mới khai trương đã tăng lên năm cái, lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm nhất của chợ đêm, năm cái bàn nhỏ đã có người ngồi một nửa.

"Thằng nhóc này, buôn bán tốt nhỉ." Thịnh Hoài Nam cảm thán một câu.

"Tạm được." Ôn Ngộ Hà mời mọi người ngồi, Trương Nhất Chi lần lượt hỏi từng người ăn gì, ghi lại từng cái một. Thu Diễm liếc nhìn xe đẩy một cái, bây giờ đồ ăn cũng đa dạng hơn nhiều, có thể làm vài món đơn giản nhưng chủ yếu vẫn là mì xào cơm rang.

Ôn Ngộ Hà không chào riêng Thu Diễm, thậm chí lúc đảo mắt qua đám người cũng không cố ý dừng lại ở Thu Diễm. Thu Diễm cũng tỏ vẻ thờ ơ, gọi món mì xào nổi tiếng, lại gọi thêm vài món xào ăn cùng đồng nghiệp.

Ôn Ngộ Hà đứng sau xe đẩy làm việc, thỉnh thoảng ngọn lửa bùng lên, đồ ăn trong chảo sắt bay lên, mặt hắn lúc ẩn lúc hiện sau ánh lửa, không rõ ràng. Vẫn gầy như thế, khí sắc không tốt hơn lúc đầu là mấy. Mùa thu rồi, nhưng hắn vẫn vắt chiếc khăn lông trên cổ, thỉnh thoảng lau mồ hôi.

Đây là một chàng trai không hề quan tâm đến chữ "đẹp trai" mà Thu Diễm từng gặp.

Nhưng luôn luôn hiện ra chữ này.

Đồ ăn vẫn ngon như cũ, ăn miếng mì gạo nóng hổi, thơm trơn mềm dai.

Sự chú ý của anh hoàn toàn nằm trong khu vực ba bốn mét vuông, vẫn là Thịnh Hoài Nam tinh mắt, đột nhiên hét lớn với sau lưng Thu Diễm, "Ơ! Kiểm sát viên Lục! Chủ nhiệm Hứa! Sao hai người cũng ở đây?"

Thu Diễm cứng người một cái chớp mắt, quay đầu thấy một đôi nam nữ dắt tay đi dạo phố bên kia đường, toàn người quen biết, là Lục Từ và Hứa Đa Tư.

Trong nháy mắt, Thu Diễm như đã bổ sung mảnh ghép hình còn thiếu, thảo nào lần đầu tiên đến viện kiểm sát Hứa Đa Tư chắc chắn bảo anh "Chờ một lát, kiểm sát viên Lục sẽ đến ngay." Thảo nảo, giọng nghe quen thuộc tình cờ nghe được vào buổi tối gọi điện chất vấn kia, thì ra là Hứa Đa Tư.

Người gọi Lục Từ là "anh" vào 11 giờ đêm

Họ quen nhau bao lâu rồi?

Thu Diễm hoàn toàn không kịp suy nghĩ vấn đề này đã nghe thấy các đồng nghiệp nhao nhao chào hỏi. Lục Từ từng đến sở, đã gặp hầu hết mọi người, còn Hứa Đa Tư càng quen hơn, là bông hoa của viện kiểm sát trong lời các đồng nghiệp nam.

Giờ hoa đã có chủ, đường đường chính chính đứng trước mặt tất cả mọi người.

Các đồng nghiệp nam thậm chí bắt đầu trêu chọc, thì ra chủ nhiệm Hứa đã có bạn trai! Chỗ chúng tôi sắp thất tình cả đống rồi!

Lục Từ cũng nhìn thấy Thu Diễm, toàn thân rõ ràng cứng ngắc, bàn tay nắm tay Hứa Đa Tư lập tức buông ra.

Thu Diễm thấy vậy, trái lại toàn thân trở nên thoải mái, còn cười một cái với anh ta.

Thịnh Hoài Nam nhiệt tình mời họ: "Kiểm sát Lục, chủ nhiệm Hứa, lại đây ngồi, cùng ăn chút gì đi, đồ ăn ở đây ngon lắm!"

Lục Từ đành phải dịch bước qua đường đi về phía đám người. Nhưng trước đó anh ta chỉ lo nhìn Thịnh Hoài Nam, nhìn Thu Diễm, hoàn toàn không để ý chủ quán. Lúc này đi đến trước mặt mới phát hiện người đứng sau xe đẩy lại là Ôn Ngộ Hà.

Ôn Ngộ Hà cười như không cười nhìn anh ta, nói câu: "Trùng hợp quá, kiểm sát Lục, lại gặp nhau rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!