Chương 35: (Vô Đề)

Lớp giúp việc bà đẻ ở cữ của sở tư pháp ngõ Hòe Kim khai giảng rồi, mỗi ngày Trương Nhất Chi có thể cười thành một đóa hoa.

Cuộc sống của cô đột nhiên trở nên bận hơn, phải tham gia lớp phổ biến pháp luật của sở tư pháp, lúc rảnh rỗi làm giúp việc kiếm tiền sinh hoạt, buổi tối còn đến giúp Ôn Ngộ Hà. Số tiền kiếm được mỗi ngày từ quán chợ đêm Ôn Ngộ Hà đều thanh toán trực tiếp với cô. Bây giờ còn thêm lớp đào tạo giúp việc bà đẻ ở cữ, bận như con quay.

Ôn Ngộ Hà cũng không tốt hơn, sau khi tự làm ông chủ, hắn phát hiện số lượng công việc nhiều hơn cả quán cơm Hảo Vận Lai, vì phải tự chuẩn bị tất cả đồ dùng và nguyên liệu. Thường là sau khi tan lớp phổ biến pháp luật phải đến chợ đầu mối mua đồ tươi mới, buổi chiều chuẩn bị sẵn nguyên liệu để tối bán.

Hắn rất ít khi soi gương, thỉnh thoảng tắm xong hay đánh răng soi một cái, chỉ cảm thấy quầng thâm mắt lại nặng hơn.

Lúc nào cũng ngủ không đủ, thế là buổi phổ biến pháp luật ngày hôm sau lại trở thành thời gian ngủ bù của hắn. Thu Diễm trên bục giảng nhìn thấy hắn nằm sấp trong góc ngủ gật, thực sự không làm gì được hắn.

Sau buổi học ngày hôm nay, Thu Diễm lại giữ hắn ở lại một mình, hỏi: "Cậu không thể bán mì xào cả đời đúng không, rốt cuộc khi nào mới đi học đại học cho người lớn?"

Bây giờ, cứ nghe đến chủ đề này là Ôn Ngộ Hà vô cùng phiền, má nó chỉ sống thôi tôi đã phải cố hết sức rồi, anh có thể đừng suốt ngày đứng nói không đau lưng1 giục người ta hăm hở tiến bước không?

[1]Sự bực bội của hắn hiện hết lên mặt, Thu Diễm nhìn thấy nhưng không giận, những điều này đều nằm trong phản ứng dự đoán của anh. Ôn Ngộ Hà rất cứng đầu, nhưng Thu Diễm cho rằng mình nhất định phải "làm mềm cái đầu này". Anh nói: "Tôi biết cậu bận, không có thời gian làm việc khác. Với tư cách là viên chức cải huấn tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp cậu trải bằng đường, tôi đã lấy danh nghĩa sở tư pháp, thông qua cô Quý Nhan giúp cậu nộp đơn xin một suất dự thính ở đại học y Trừng Giang.

Sau này cậu có thể đến nghe các tiết học chuyên ngành, cũng có thể làm thí nghiệm. Cô Quý Nhan sẽ giúp cậu làm các thủ tục đại học cho người lớn. Tất nhiên, chứng chỉ chuyên ngành cậu nhận được sẽ khác bình thường, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có gì. Như vậy ít nhất sẽ giữ lại một khả năng cậu có thể tiếp tục làm việc trong ngành này trong tương lai."

Thu Diễm rất mong chờ phản ứng của Ôn Ngộ Hà, hỏi hắn, "Cậu thấy thế nào?"

Ôn Ngộ Hà sững sờ tại chỗ im lặng một lúc lâu.

Trong lòng rất muốn chửi người.

Tôi bảo anh làm những việc này hả? Tôi xin anh làm những thứ này hả? Khi nào tôi đi học, tôi có đi học hay không thì liên quan gì đến anh? Đúng đúng đúng, anh là viên chức cải huấn, anh có thể cầm roi da giục tôi hăm hở tiến bước, nhưng suy cho cùng tôi không gây rắc rối cho anh là được chứ gì!

Chúng ta có thể sống tốt mỗi ngày một cách bình thường như các nhóm cải huấn khác được không?!

Thu Diễm nhìn chằm chằm hắn, thấy Ôn Ngộ Hà nở một nụ cười xấu hơn cả khóc sau khi hết sững sờ, "Cảm ơn cán bộ cải huấn."

Thu Diễm nghiêng đầu, "Thật lòng?"

Ôn Ngộ Hà gật đầu, còn đấm một cái, "Thật lòng."

Sau khi gào thét trong lòng, không biết có phải già néo đứt dây hay không, sau khi bực bội đến cực điểm với người này, ngược lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Mình tìm bừa một lý do để ở lại thành phố này, người kia lại xem là thật.

Hắn nói: "Đươc, tôi đi học."

Cuối cùng Thu Diễm nở nụ cười hài lòng, "Tôi sẽ kiểm tra ngẫu nhiên bất cứ lúc nào, không đi học sẽ không lừa được tôi đâu."

Ôn Ngộ Hà bất đắc dĩ, "Không đâu, tôi lừa anh cái này làm gì."

"Khó nói, cậu ấy mà…" Thu Diễm nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, "Tôi đoán thời gian sau này của cậu sẽ vướng nhau, vậy đi, nếu sau này tiết phổ biến pháp luật xung đột với tiết chuyên ngành của cậu, cậu có thể ưu tiên chọn đi học môn chuyên ngành, báo trước với tôi một tiếng, gửi thời khóa biểu cho tôi xét duyệt là được."

Ôn Ngộ Hà không ngờ lúc này Thu Diễm lại sắp xếp như vậy, hắn hơi bất ngờ. Thu Diễm nhìn hắn, "Làm sao? Cậu tưởng tôi là người bảo thủ à? Nhưng nói trước, sở tư pháp chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ này. Nếu tôi mở đường xanh cho cậu, cậu phải trân trọng. Tự học các điều luật, kỳ thi phổ biến pháp luật hàng tháng về sau không được trượt, tốt nhất có thể thi trên 80 điểm, nếu không sau này tôi không thể giữ lại con đường xanh cho cậu được."

Suy nghĩ toàn diện đấy, Ôn Ngộ Hà gật đầu đồng ý vụ "trao đổi" này.

Chiều nay Quý Nhan cũng gọi điện đến cho hắn, bảo hắn cuối tháng 8 dành thời gian đến Cao đẳng giáo dục người lớn của trường để hoàn thành một số thủ tục trước. Sau đó có thể đến sự thính khóa học bất cứ lúc nào. Ôn Ngộ Hà chân thành nói tiếng "Cảm ơn cô".

Quý Nhan nói: "Cô không làm gì cả, là viên chức cải huấn của em chủ động chạy đến mấy lần, còn mang theo công văn đóng dấu của sở tư pháp, hỏi viện trưởng có thể phá lệ cho một cơ hội không. Cậu thanh niên này làm việc rất kiên cường, cuối cùng viện trưởng bị cậu ấy thuyết phục. Nếu em thực sự muốn cảm ơn phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng."

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngộ Hà ngẩn người trong bếp một lúc lâu.

Hắn xem đại học Y Trừng Giang là niềm vinh dự, nhưng hắn biết, đại học y nhất định xem hắn là điều hổ thẹn.

Mặc dù chuyện năm đó bị một vài nhân vật cấp cao đè xuống, không lên men về mặt dư luận xã hội. Nhưng các lãnh đạo của học viện đều biết, họ đều không bàn tán gì về Ôn Ngộ Hà và vụ án này.

Ôn Ngộ Hà bịa ra lý do đi học, nhưng hắn biết chuyện này không thể được lãnh đạo nhà trường thông qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!