Chương 34: (Vô Đề)

"Ôn Ngộ Hà mở quán ven đường ở chợ đêm Lục Lâm." Thẩm Nguyên và Lợi Giang Bành cách một bàn tràn, báo cáo tiến triển mới nhất cho ông chủ.

Thái dương y vẫn bầm tím một mảng, hiện lên vết máu như mạng nhện, trông hơi đáng sợ. Mái tóc trước kia chải ra sau khoảng thời gian này đã để xuống, có thể che đi một nửa.

Người pha trà đã đổi sang người khác, không thấy cậu chàng đẹp trai trước kia nữa. Lúc này, người đang luống cuống tay chân bận rộn trà đạo chính là Liên Tinh Hồi.

Thẩm Nguyên nhìn chằm chằm tay Liên Tinh Hồi, nghĩ thầm mình vẫn sơ sót, đáng lẽ phải huấn luyện mọi phương diện rồi mới đưa người đến trước mặt Lợi Giang Bành. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Liên Tinh Hồi y đã không nhịn được.

Thực sự rất giống.

Y chặn Liên Tinh Hồi đang phát tờ rơi trên đường cái, đưa danh thiếp cho cậu ta, tự xưng là quản lý của giải trí Lợi Giang. Hỏi cậu ta có hứng thú trở thành nghệ sĩ của công ty không.

Liên Tinh Hồi đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Thẩm Nguyên cảm thấy điểm này không giống Lợi Ninh, Lợi Ninh sẽ không bị hấp dẫn bởi những dụ dỗ phù phiếm có lẽ có này. Nhưng Thẩm Nguyên lại cảm thấy cậu trai này ngốc như thế ngược lại cũng là chuyện tốt. Nếu tính cách cũng giống Lợi Ninh, y không dám đưa người ra.

Cũng may là một thằng ngốc.

Nhìn cậu ta pha trà thôi cũng không thoải mái, Thẩm Nguyên nhíu mày lại.

Nhưng Lợi Giang Bành có vẻ rất kiên nhẫn, lại như không thèm để ý. Ông ta uống trà Liên Tinh Hồi pha, pha trà hai nghìn tệ một lạng thành nước sôi nhạt nhẽo tiêu chuẩn của quán ven đường, hoàn toàn không trách mắng.

Lợi Giang Bành thản nhiên đáp: "Thật hả? Buôn bán thế nào?" Ông ta lại cười, "Chỉ bảo kiểm sát viên của chúng ta chỉnh một lần, kết quả người ta không tổn hại cọng lông nào, còn ép người ta trở thành ông chủ nhỏ?"

Thẩm Nguyên báo cáo rõ ràng mười mươi, "Buôn bán cũng được, hôm khai trương có khá nhiều người đến ủng hộ, người của sở tư pháp, người của quán cơm Hảo Vận Lan, à còn có giáo viên đại học đến nữa."

"Giáo viên?" Lợi Giang Bành hỏi: "Vẫn là giáo viên hắn đến trường thăm?"

"Đúng, tên là Quý Nhan, giáo sư chuyên ngành thí nghiệm và công nghệ đại học y Trừng Giang, có một phòng thí nghiệm."

Lợi Giang Bành chợt nhíu mày, bàn tay niết chén trà cũng dừng lại, quay đầu nói với Liên Tinh Hồi, "Cậu ra ngoài đi."

Liên Tinh Hồi vội vàng chạy đi như một làn khói.

Lúc này Lợi Giang Bành mới nhìn Thẩm Nguyên, hai mắt híp lại, "Pháp y, chuyên ngành thí nghiệm và công nghệ. Giáo viên này có thể làm kiểm tra DNA không?"

Thẩm Nguyên sững sờ, chợt nhận ra mình đã bỏ sót một thông tin rất quan trọng. Y nhanh chóng gọi điện hỏi, cuối cùng kết luận, "Đúng vậy, phòng thí nghiệm của giáo viên kia có thể kiểm tra DNA."

Đôi mắt Lợi Giang Bành đột nhiên trở nên sắc bén, như diều hâu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên, "Đây có tính là thiếu sót trong công việc của cậu không?!"

Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy sống lưng mình ướt mồ hôi trong một giây, cúi đầu nhận lỗi, "Phải, xin lỗi, tôi sẽ sửa lại ngay lập tức."

Lợi Giang Bành dữ tợn nhìn chòng chọc y, "Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm, có vài nguyên tắc tại sao đến hôm nay vẫn hồ đồ như thế?! Đừng đánh rắn động cỏ, nhưng muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Chỉ cần cậu nhớ kỹ hai điều này trong lòng, làm việc sẽ không càng ngày càng rắc rối!"

Trán Thẩm Nguyên toát mồ hôi.

Lợi Giang Bành nói: "Hai năm trước, Ôn Ngộ Hà nói phát hiện thứ gì đó trong cơ thể Tiểu Ninh, cậu đoán hắn có mang đi kiểm tra không?"

Thẩm Nguyên bấm bụng, "Chắc là có."

Lợi Giang Bành lại nói: "Cho nên, trong tay hắn luôn có một bản báo cáo kiểm tra DNA lâu như thế?"

Đầu óc Thẩm Nguyên nhanh chóng nhảy số, lòng như lửa đốt: "… Cũng chưa chắc. Tôi nhớ lúc đó, ngày hôm sau hắn đến tìm ông từ sáng sớm, nói cho ông những phát hiện của hắn, tiếp đó lập tức bị bắt. Chắc không có thời gian mang đi kiểm tra. Hơn nữa, ngay cả cảnh sát sau khi nghe được kết quả giải phẫu của hắn cũng không yêu cầu đưa đi kiểm tra. Lúc ấy mọi người đều cho rằng hung thủ là kẻ bắt cóc, tôi nghĩ bản báo cáo DNA này chưa chắc sẽ có."

Lời nói nói đã giảm bớt cơn giận của Lợi Giang Bành nhưng không nhiều, ông ta nới lỏng cà vạt, nói: "Thứ tôi cần không phải là báo cáo kiểm tra Schrödinger, cậu đi tìm hiểu rõ chuyện này ngay lập tức."

[1] Thí nghiệm con mèo của Schrodinger đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết (các bạn tra gg thêm để hiểu kỹ hơn nếu muốn), tóm gọn lại thì trong văn cảnh này báo cáo DNA có thể vừa có vừa không có nên mới cần Thẩm Nguyên đi tìm hiểu rõ ràng.

Thẩm Nguyên gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi đi làm ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!