Ngày đó Thu Diễm đi ngang qua quán cơm Hảo Vận Lai xác thực là cố ý. Không biết tại sao, bây giờ vào những buổi tối bố mẹ đều không ăn cơm ở nhà, sau khi tan làm anh sẽ cố ý đi vòng đến Hảo Vận Lai xem thử, muốn ăn cơm Ôn Ngộ Hà nấu.
Nhưng hôm đó đúng lúc gặp quán cơm ngừng kinh doanh, có một nhóm người mặc đồng phục kiểm tra bên trong.
Sau cuộc gọi đó với Lục Từ, hôm sau lại gặp Ôn Ngộ Hà trên lớp phổ biến pháp luật. Sau khi tan học Thu Diễm hỏi hắn chuyện lập nghiệp suy nghĩ thế nào.
Vậy mà lại nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn thoáng qua trên mặt Ôn Ngộ Hà. Sau khi kinh ngạc Thu Diễm cũng không nhịn được chửi, đờ mờ tôi cứ phải lo chuyện của cậu, tiên sư cậu tưởng ai cũng thích quan tâm đống chuyện rắc rối của cậu chắc?
Ôn Ngộ Hà uể oải đáp, đã bảo chưa nghĩ xong, mệt, nghỉ một thời gian rồi nói.
Thu Diễm tức đến nỗi xoay người bỏ đi.
Một tuần sau, buổi chiều Thu Diễm đến cục tư pháp làm xong việc, lần này thực sự tiện đường đi ngang qua Hảo Vận Lai. Lái xe rất chậm qua đoạn đường đó, nhìn rõ quán cơm đã hoạt động trở lại. Anh không có bằng chứng xác thực chuyện này nhất định liên quan tới Lục Từ. Anh là người học luật, luôn luôn coi trọng bằng chứng. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có một số thời điểm, cảm giác và trực giác của con người mạnh hơn bằng chứng.
Giống như khi bạn tin một người hay không tin một người, không phải nhìn bằng chứng.
Ngày hôm sau, sau buổi học phổ biến pháp luật, anh vốn muốn nói với Ôn Ngộ Hà tin tức quán cơm đã hoạt động trở lại. Nhưng nhớ ra người này cứng đầu, không phân biệt tốt xấu, anh lại cảm thấy không muốn nói gì nữa.
Có điều, một điểm tốt duy nhất sau khi Ôn Ngộ Hà không làm việc ở quán cơm nữa đó là hình như không còn ngủ gật trong giờ phổ biến pháp luật.
Sau buổi học, Thu Diễm giữ mình Trương Nhất Chi ở lại, nói với cô lớp đào tạo giúp việc bà đẻ ở cữ trước đó xin sở đã được phê duyệt. Có khoảng hơn mười đồng chí nữ cùng một nhóm đều muốn học, gần đây sẽ mở lớp, bảo cô sắp xếp và chờ có thời khóa biểu.
Trương Nhất Chi luôn miệng nói cảm ơn, lại nói thực sự không ngờ lại được phê duyệt. Cô nói rằng đây là lời đề nghị thuận miệng của Ôn Ngộ Hà, nếu không phải cậu ấy nói với viên chức cải huấn, bản thân cô dù thế nào cũng không đưa ra yêu cầu này.
Thu Diễm chỉ có thể nói: "Sau này có ý kiến gì cứ nói trực tiếp với tôi, tôi nghĩ mình cũng không quá đáng sợ đúng không? Có gì dám với không dám."
Trương Nhất Chi lại liên tục nói không, nói rằng luôn cảm thấy viên chức cải huấn là người tốt, sau đó quay đầu nói với Trình Lãng và Ôn Ngộ Hà đang chờ cô bên cửa, "Em đã bảo cán bộ cải huấn của chúng ta tốt tính, này anh Lãng Tiểu Hà, buổi tối chúng ta phải gọi cả cán bộ cải huấn mới được, đúng không?!"
Ánh mắt Thu Diễm chuyển lên mặt Ôn Ngộ Hà, rõ ràng nhìn thấy hắn cứng đờ trong chớp mắt. Vừa nhìn thấy biểu cảm ngứa đòn này, Thu Diễm cảm thấy sợi dây thần kinh nào đó của mình lập tức bị đánh thức, anh cười hỏi: "Ơ, buổi tối định làm gì à? Lại muốn lén lút làm chuyện gì pháp luật không cho phép sau lưng tôi?"
"Đâu có đâu có." Trình Lãng cười giải thích, "Không phải chuyện gì lớn, buổi tối Tiểu Hà khai trương quán chợ đêm, ba chúng tôi định đến ủng hộ cho đông vui."
Trương Nhất Chi nói: "Bây giờ tôi là cộng tác viên của Tiểu Hà đấy, một mình cậu ấy chắc chắn làm không xuể. Đúng lúc buổi tối tôi cũng rảnh, có thể giúp cậu ấy."
Ôn Ngộ Hà luôn im lặng, Thu Diễm lại nhìn thấy biểu cảm rất không tình nguyện trên mặt hắn. Quả nhiên, người này chậm rì rì nói: "Cũng không phải nhà hàng lớn, một quán ven đường vừa không có phòng cháy vừa không có gì cả, nhiều người đến như thế đừng để bị báo cáo."
Ý muốn làm ngược lại của Thu Diễm một khi hiện lên là không ngăn được, anh cố tình nói, "Không được, đây là chuyện lớn, tất nhiên phải tưng bừng một chút. Vậy đi," Anh nói với Trương Nhất Chi, "Lát nữa chị gửi địa chỉ cụ thể cho tôi, buổi tối tan làm tôi sẽ đến."
"Được!" Trương Nhất Chi lắc điện thoại, "Tôi gửi ngay!"
Trịnh Tư Tâm đột nhiên lao xuống từ trên tầng, "Gì vậy gì vậy? Tiểu Hà mở quán chợ đêm à? Em muốn đi em muốn đi, tính cả em nữa!"
Thu Diễm nhíu mày, "Hóng hớt vớ vẩn gì."
Trịnh Tư Tâm cười tủm tỉm, "Ơ đây là việc công mà anh Tiểu Thu! Dù sao em cũng là một thành viên của nhóm, không nên kiểm tra công việc của đối tượng cải huấn của chúng ta à!"
Ôn Ngộ Hà buồn cười nhìn Thu Diễm, Thu Diễm hơi giận, trong lòng biết người này đang nghĩ gì. Lúc trước Thu Diễm cũng từng dùng lý do "Kiểm tra công việc" để chạy đến Hảo Vận Lai ăn cơm, nửa công nửa tư. Bây giờ bị cô gái không thầy cũng tự thông tỏ lại sử dụng, thực sự không có chỗ cãi lại.
Trịnh Tư Tâm nói bla bla, ước gì cả tòa nhà có thể nghe thấy, "Bảo sao cậu không làm ở Hảo Vận Lai nữa, mấy hôm nay tôi và các chị em đi ăn cơm phát hiện mùi vị rất khác, hỏi thăm thì ra cậu đã nghỉ việc rồi."
Trong lòng Thu Diễm kinh ngạc hơn, ơ… Hóa ra không phải mình mình đến ăn cơm à?
Chỉ một lát như vậy, tầng trên tầng dưới có rất nhiều người đang kêu la, "Ồ Tiểu Ôn tự mở quán chợ đêm hả? Vậy phải đến ủng hộ, ai cũng bảo cậu nấu ăn ngon, tôi vẫn chưa ăn đâu."
Trịnh Tư Tâm mạnh mẽ giới thiệu, "Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa ăn. Cũng may lại mở quán chợ đêm, nếu không anh thực sự đã bỏ lỡ."
Giờ tan làm của sở tư pháp ngõ Hòe Kim hôm nay vô cùng tích cực, vẫn chưa đến giờ, Trịnh Tư Tâm đã chạy trong chạy ngoài thống kê số người, sắp xếp từng người ngồi xe ra sao, ai đi xe với ai. Sau đó báo cáo lại cho Thu Diễm, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.
Thu Diễm cũng không hiểu nổi, chỉ là một quán ven đường khai trương thôi mà? Sao ai cũng thích tham gia náo nhiệt thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!