Mãi đến khi trên đường tan làm về nhà, Thu Diễm mới nhớ ra ngày hôm nay bố mẹ không hỏi gì cả.
Mặc dù anh cảm thấy bố mẹ không đến mức như Lục Từ làm to chuyện vì anh tự thay đổi công việc, nhưng không quan tâm thế này cũng hơi khác thường.
Anh không lái xe, sáng nay lúc ra ngoài nghĩ bụng ngày đầu tiên đi làm rêu rao quá không tốt, đỗ xe ở ngõ Hòe Kim thực sự khó khăn nên anh đi tàu điện ngầm đến. Bây giờ lại bắt tàu điện ngầm về, trải nghiệm giờ cao điểm buổi tối trong truyền thuyết.
Trong toa tàu người chen người, trộn lẫn đủ loại mùi, lên tàu bị người ta chen lên, xuống tàu cũng bị người ta dồn xuống, giống như mình chỉ có thể là một con sứa nước chảy bèo trôi. Thu Diễm bóp cánh tay, anh không tính là gầy, tập thể dục quanh năm, bơi lội quanh năm, hồi đại học còn nằm trong đội bơi mùa đông, thể lực không cần nhắc đến. Nhưng đứng trên tàu điện ngầm trong giờ cao điểm cũng cảm thấy sức mình không đáng kể, nhất thời nghĩ đến bốn chữ nô lệ tư bản vất vả này, do dự hay là ngày mai cứ làm xe đi làm nhỉ.
Sắp đến nhà thì bố Thu Hồng Tín mới gửi một tin nhắn, tan làm chưa?
Thu Diễm trả lời, sắp về đến nhà rồi.
Thu Hồng Tín nói, ừ, mẹ con muốn nói chuyện với con.
Thu Diễm cười một tiếng, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì bố anh cũng nói với anh là mẹ con muốn nói chuyện với con, như thể giữa cha con rất khó tròchuyện nghiêm túc về vấn đề gì đó, chỉ có thể mượn danh nghĩa của mẹ.
Thu Diễm nói, con biết rồi.
Về đến nhà sắp bảy giờ, bố mẹ đều ở nhà. Thu Diễm rất ít khi nhìn thấy bố mẹ cùng ở nhà vào giờ này. Xem ra mặc dù ban ngày án binh bất động nhưng quả nhiên vẫn để ý việc anh thay đổi công việc.
Lúc ăn cơm Dương Nhạn lơ đãng hỏi: "Nghe nói con không đến viện kiểm sát mà đến sở tư pháp?"
Thu Diễm gật đầu: "Vâng."
"Con nói xem con đang nghĩ gì?"
Thu Diễm dừng một lát mới đáp: "Cũng không nghĩ gì, lúc thi vào viện kiểm sát quá ít suất, nhưng tất cả sở tư pháp trong thành phố có hơn mười suất, con cảm thấy hy vọng lớn hơn." Đây là sự thật, nhưng cũng là lý do tạm thời nghĩ ra trên đường về nhà.
Dương Nhạn nói, "Bất kể viện kiểm sát có mấy suất, chắc hẳn con tin chỉ cần con đăng ký chắc chắn sẽ đậu."
Thu Diễm vẫn chưa nói gì, Thu Hồng Tín đã ngắt lời bà: "Cũng không thể nói như vậy, Tiểu Diễm nói cũng đúng sự thật. Số lượng ít, người bình thường đăng ký chắc chắn phải cân nhắc, mình không thể ngầm thừa nhận làm đặc biệt được."
Dương Nhạn ngước mắt nhìn Thu Hồng Tín, cười mỉm: "Em làm đặc biệt gì chứ? Ý em là con chúng ta đủ xuất sắc, thực lực áp đảo những người khác, dựa vào bản lĩnh của mình nhất định đậu."
Thu Hồng Tín ngẩn người, tiếp đó cười hai tiếng: "Cũng đúng."
Dương Nhạn khẽ lắc đầu: "Thôi, chuyện đã quyết định rồi, theo em thấy viện kiểm sát và sở tư pháp không có gì khác nhau, người làm tốt thì ở đâu cũng làm tốt. Con trai em xuất sắc như thế, em không lo người khác không nhìn thấy nó."
Thu Diễm cũng bật cười: "Ấy mẹ đừng đánh giá con cao như thế, sau này lại khiến mẹ thất vọng."
Dương Nhạn nói: "Sáng nay Lục Từ lo lắng gọi điện cho mẹ, nói là con tự thay đổi vị trí công tác, còn giấu nó nửa năm. Nó xin lỗi mẹ, bảo chuyện này là sơ sót của nó. Lúc mẹ nghe xong thực sự hơi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy không phải việc gì ghê gớm, còn khuyên nó đây là quyết định của con, bố mẹ tôn trọng quyết định của con là được."
Thu Hồng Tín nhướng mày: "Tiểu Lục à? Nó lại để ý."
Lại như nhớ ra gì đó, ông hỏi Thu Diễm, "Trước kia con luôn nói muốn làm cùng đơn vị với Tiểu Lục mà, nói nó là thần tượng của con?"
Lúc này Thu Diễm hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ cúi đầu và cơm, nói không rõ ràng: "Toàn là lời nói vớ vẩn hồi nhỏ, người trưởng thành làm gì có thần tượng hay không thần tượng."
"Cũng đúng," Thu Hồng Tín nói, "Con trai chúng ta lớn rồi, là thần tượng của chính mình."
"Lớn từ lâu rồi, con đã hai sáu rồi bố," Thu Diễm đáp, "Nếu phải có thần tượng thì hai người mới là thần tượng của con, người khác không có tư cách này."
Thu Hồng Tín cười ha ha, bát đũa cũng rung theo, cười xong nghiêm túc nói, "Thật ra bố lại cảm thấy con đã lựa chọn rất tốt, công việc ở sở tư pháp vụn vặt, trông có vẻ không đáng chú ý, nhưng đó là tuyến đầu cơ sở. Con ở đó một thời gian, sau này dù đến cục tư pháp hay làm công tố viên, thẩm phán, luật sự đều có thể biết hầu hết mọi người trên thế giới này sống cuộc sống như thế nào, trong lòng không kiêu ngạo, đây là sự giúp đỡ lớn nhất đối với con."
Phải thừa nhận rằng Thu Diễm hơi bất ngờ, bố làm viện trưởng tòa án đã nhiều năm, bận rộn "việc lớn", đã mấy năm ông không nghiêm túc nói với anh những lời như vậy. Thật ra anh rất vui, làm chuyện bốc đồng như vậy, bố mẹ lại ủng hộ mình.
Anh nhớ lại Lục Từ luôn nói rất ghen tị khi anh có một gia đình như thế, trước kia Thu Diễm luôn cảm thấy điều Lục Từ ghen tị là thân phận của bố mẹ anh, nhưng bây giờ anh có vài cảm nhận khác. Có lẽ Lục Từ không thể cảm nhận được, nhưng giờ phút này anh ở trong đó lại cảm nhận vô cùng mạnh mẽ, chính sự cởi mở và ủng hộ của bố mẹ dành cho anh mới là điều thực sự may mắn đối với anh.
Tắm xong rồi xem TV một lúc, Thu Diễm đột nhiên nhớ ra, lớn tiếng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ còn nhớ chuyện hồi trước con cứu người không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!