Lục Từ thay áo sơ mi trắng, trước đây Thu Diễm thích nhìn anh ta mặc sơ mi trắng nhất, sạch sẽ thoải mái. Lục Từ mặc sơ mi trắng đi về phía Thu Diễm trong ánh hoàng hôn, nhưng Thu Diễm phát hiện mình không thể tìm lại cảm giác trước kia.
Áo sơ mi trắng vẫn là sơ mi trắng, nhưng cảm giác tươi trẻ của thời thiếu niên đã không còn nữa.
Lục Từ nhắc đến một nhà hàng Pháp mới mở, lại là đồng nghiệp giới thiệu. Thu Diễm lái xe lại nói: "Không đi, chán ăn đồ Pháp đồ Ý rồi."
Lục Từ hơi ngẩn người, "Em muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn món em muốn ăn."
Những món ăn ngày thường mấy hôm trước vừa mới khiến anh no căng hiện lên trong đầu Thu Diễm, anh vô thức nói, "Đến phố ẩm thực ở Đông Thành đi."
"Nơi đó không phải toàn chặt chém khách à?" Lục Từ xem thường, nhưng vẫn đồng ý, "Vậy đi thôi, mùa này đến đó ăn tôm hùm đất cũng thích hợp."
Một bát tôm hùm mười ba vị bóng loáng hiện lên trong đầu Thu Diễm, vẫn chưa đến giờ cơm, bụng đột nhiên réo vài tiếng.
Phố ẩm thực cách viện kiểm sát hơi xa, lại thêm tắc đường giờ cao điểm tan làm buổi chiều, khi đến nơi trời gần như đã tối. Phố ẩm thực buổi tối náo nhiệt hơn buổi trưa rất nhiều, quán nào cũng xếp bàn lộ thiên ra đường. Nhiều năm trôi qua, phân chia địa bàn rất rõ ràng.
Thu Diễm dừng xe bên ngoài phố, hai người đi vào từ một đầu, anh cố ý chọn đầu phố gần Hảo Vận Lai hơn. Lúc đi ngang qua Hảo Vận Lai, nhìn thấy mọi người ngồi kín từ ngoài trời đến sảnh, còn có một đôi cầm số xếp hàng, Thu Diễm rất tự giác xếp sau cùng. Lục Từ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, "Em muốn ăn quán này à? Hình như quán này rất nổi trên mạng dạo gần đây, cũng không biết có gì đặc biệt có thể xếp hàng như vậy."
Thu Diễm thầm nghĩ, có gì đặc biệt? Một quán cơm nổi tiếng có gì đặc biệt? Tất nhiên là đầu bếp đặc biệt.
Anh hỏi: "Anh biết cả chuyện này?"
Lục Từ đáp: "Mấy cô gái ở văn phòng kể, nói là mới đổi đầu bếp, nói là rất đẹp trai. Anh nghe xong đã hiểu. Các thương gia bây giờ kinh doanh cũng chỉ toàn làm đường ngang ngõ tắt, mấy cô gái đến ăn cơm , đó là ăn cơm à, đến vì người thì có."
"Mấy quán cơm nổi tiếng như vậy." Lục Từ nói, "Nhìn khẩu vị cũng thường thôi, nhưng nhiều thủ đoạn."
Thu Diễm nhíu mày, đột nhiên không muốn để Lục Từ ăn cơm ở quán này nữa. Anh nghĩ với tính cách của Ôn Ngộ Hà, nếu nghe thấy Lục Từ phát ngôn bừa bãi như vậy, nói không chừng sẽ cho anh ta một cái cơm trắng, mẹ kiếp thích thì ăn không thì thôi.
Nghĩ đến đây lại không nhịn được cười.
Lục Từ nhìn anh, còn tưởng Thu Diễm đang tán đồng quan điểm của mình, dắt anh đi về phía trước, nói: "Đi thôi, chúng ta tìm một quán cơm làm ăn đàng hoàng."
Hai người đi mãi cho đến khi sắp đến đầu kia phố ẩm thực mới tìm một quán cơm bình thường, yên tĩnh, nằm ở một nơi hẻo lánh.
Gọi tổng cộng hai cân tôm đủ vị, chủ quán lại tặng nửa cân. Lục Từ gọi bia: "Uống một chút đi, lát nữa tìm người lái thay là được."
Đợt này Thu Diễm vừa hết bận, thực sự cần thả lỏng một chút. Nhưng vừa ăn tôm này, anh lập tức cảm nhận được sự khác biệt. So sánh với bát tôm Ôn Ngộ Hà nấu quả là kém xa.
Quá mặn, quá dầu, quá cay, cái gì cũng quá.
Lục Từ ăn một miếng hình như cũng thấy không ổn, hỏi anh có muốn đổi quán không. Thu Diễm nói thôi, gọi đồ rồi nếu không ăn sẽ rất lãng phí.
Thế là đêm nay Thu Diễm uống rất nhiều bia, nhưng ăn rất ít, chẳng mấy chốc đã hơi say.
Từ lần trước hứa với Lục Từ sẽ "Chờ anh ta", Thu Diễm có phần không rõ mối quan hệ hiện tại của hai người. Nếu nói là yêu đương? Rõ ràng không đủ tư cách, nói là bạn bè? Rõ ràng không đơn thuần. Trạng thái dính không rõ ràng này cũng là nguyên nhân gần đây anh không muốn gặp Lục Từ.
Nhìn áo sơ mi trắng trên người Lục Từ với tâm trạng này, cảm giác giống như một vũng kem tan chảy dính dính.
Anh hỏi Lục Từ: "Sao đột nhiên còn quản lý vụ án cải huấn cộng đồng? Không nghe anh nhắc đến."
Lục Từ nói: "Không chỉ mình anh, đúng lúc kiểm sát viên quản lý khu vực của bọn em thăng chức nên anh tiếp quản."
Lại hỏi anh: "Dạo này công việc suôn sẻ không? Ôn Ngộ Hà trước kia hay gây rắc rối cho em dạo này thế nào?"
Thu Diễm sững sờ: "Cậu ấy cũng không gây rắc rối gì cho em mà?" Trong lòng đột nhiên căng thẳng, cẩn thận nhớ lại chắc hẳn Lục Từ không biết chuyện đánh nhau ở khách sạn.
Lục Từ nói: "À, cảm thấy cậu ta rất khó quản."
"Bình thường," Thu Diễm nói, "Trong báo cáo viết hết, biểu hiện gần đây cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!