Chương 26: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Ôn Ngộ Hà cũng tìm được thời gian thích hợp đến tìm Quý Nhan. Trước khi đi, hắn cẩn thận soi gương trong nhà tắm, xác định vết thương trên mặt không còn dấu vết nào.

Lần này hắn gọi điện hẹn trước với Quý Nhan, sân trường đầu tháng bảy yên tĩnh hơn tháng sáu rất nhiều. Hầu hết các khoa đã nghỉ hè, một số ít sinh viên ở lại trường làm luận văn và làm việc hè. Mười giờ sáng, Ôn Ngộ Hà chờ dưới tòa nhà thí nghiệm, gửi tin nhắn cho Quý Nhan nói mình đến rồi.

Vẫn là bác bảo vệ lần trước, đã nhận ra hắn nên thái độ lần này ôn hòa, cười nói lại đến thăm cô Quý à.

Ôn Ngộ Hà cũng cười, đưa cho bác điếu thuốc. Bác bảo vệ nhận lấy kẹp sau tai, nói ở đây không được hút thuốc, phải ra ngoài.

Sau khi Quý Nhan đi xuống, cô hỏi hắn có muốn đến phòng thí nghiệm ngồi một lát không. Ôn Ngộ Hà do dự, Quý Nhan nói mọi người nghỉ hết rồi, giờ lại là buổi sáng, lúc này phòng thí nghiệm không có ai.

Ôn Ngộ Hà gật đầu nói được, tâm trạng của hắn hơi phức tạp. Hầu hết ký ức đẹp thời đại học, cùng với ký ức cuối cùng và tồi tệ nhất đều ở đó.

Lên tầng chín, Quý Nhan nói với hắn trước khi ra khỏi thang máy rằng viện chi tiền, phòng thí nghiệm đã được nâng cấp.

Quả nhiên, Ôn Ngộ Hà nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống trong trí nhớ, vậy mà thở phào nhẹ nhõm.

Khi đến trước cửa phòng thí nghiệm công nghệ và kiểm tra, ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn phòng bên cạnh. Quý Nhan rất tự nhiên nói: "Bây giờ ở đó là kho dụng cụ thiết bị, phòng giải phẫu của pháp y học đã chuyển sang tầng khác, không ở đây."

Ôn Ngộ Hà sững sờ, đột nhiên không biết việc nâng cấp sửa đổi nơi này có liên quan đến chuyện của mình khi đó không. Trên đường đi đến, hắn đã nhìn ra hệ thống kiểm tra an ninh thông minh ở đây cũng được nâng cấp về mọi mặt, dùng tấm thẻ ra vào cấp sinh viên của hắn không thể tùy tiện ra vào đây được nữa.

Bước vào phòng thí nghiệm, Ôn Ngộ Hà lại tìm về cảm giác quen thuộc trước đây. Dù sao những dụng cụ, những quyển sách chuyên ngành nằm rải rác trên bàn, số liệu trên bảng trắng và danh sách các công việc đều là những thứ hắn quen thuộc.

Quý Nhan nhẹ nhàng hỏi hắn: "Cảm giác quay về chốn cũ thế nào?"

Ôn Ngộ Hà nhìn xung quanh, "Các thiết bị kỹ thuật đều được nâng cấp," Hắn chỉ đầu mình, "Em đã không theo kịp nữa rồi."

Quý Nhan lại không cho là đúng, "Em chỉ bị thiếu hai năm học thôi, hơn nữa với trình độ của em, người khác học xong trong hai năm, em chỉ cần một năm là đủ. Đây đều là những chuyện dễ giải quyết."

Ôn Ngộ Hà biết cô đang chỉ điều gì. Dựa vào sự nỗ lực của mình quay trở lại phòng thí nghiệm lần nữa, với thân phận trợ lý được thuê cũng được, với bất kỳ cách gì cũng được. Quý Nhan cổ vũ hắn đi theo con đường này. Có điều, Ôn Ngộ Hà cảm thấy những chuyện này đều liên quan đến "bản thân" hắn, mà "bản thân" là thứ hắn không quan tâm nhất lúc này.

Hắn ngồi xuống bàn làm việc với Quý Nhan, "Cô ơi, lần trước em nói vẫn phải làm phiền cô lần nữa."

Quý Nhan gật đầu, "Cô nhớ, em có mang đồ cần kiểm tra đến không?"

Ôn Ngộ Hà lấy một thứ từ trong túi quần jean mà hắn cẩn thận cất giấu, không ngại bảo vệ dù đánh nhau với người khác trong thời gian tạm tha, một chiếc túi nhỏ kín trong suốt rồi đưa qua.

Quý Nhan nhận lấy, đẩy kính xem, "Ơ, là tóc à." Lại lấy kính lúp nhìn một lúc, gật đầu nói, "Được, nang tóc vẫn hoàn chỉnh, có thể làm."

Dùng tóc để xét nghiệm DNA cần có nang tóc bám vào mới được, thứ mà Ôn Ngộ Hà cố hết sức bảo vệ cũng chỉ là một số nang tóc khó phân biệt bằng mắt thường.

Quý Nhan hỏi: "Đây là tóc ai, em biết không?"

Tất nhiên Ôn Ngộ Hà biết, nhưng hắn nói, "Cô ơi, cái này quan trọng như món đồ em nhờ cô xét nghiệm hai năm trước, sau khi xét nghiệm em sẽ kể sự thật, được không?"

Quý Nhan suy nghĩ một lát: "Tất nhiên là được, em cho cô một tuần." Cô hơi lo lắng nhìn Ôn Ngộ Hà, "Tiểu Hà, em đang làm chuyện gì rất nguy hiểm đúng không?"

Ôn Ngộ Hà ngẩn người, không ngờ Quý Nhan lại hỏi như vậy. Nguy hiểm không? Hắn không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nguy hiểm là gì? Nguy hiểm lớn hơn nữa cũng không thể so sánh với ngày Lợi Ninh bị bắt cóc trước mắt hắn vào hai năm trước.

Hắn không cảm thấy nguy hiểm.

Ôn Ngộ Hà lắc đầu: "Không phải, cô không cần lo lắng cho em."

Quý Nhan vẫn không yên tâm, "Sự an toàn của em là quan trọng nhất, hiểu không?"

Ôn Ngộ Hà gật đầu, không biết tại sao từ khi gặp lại nhau đến nay, mỗi lần gặp Quý Nhan thỉnh thoảng sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác phức tạp khi đối mặt với mẹ. Chỉ có Quý Nhan sẽ hỏi hắn, em có an toàn không, em có nguy hiểm không. Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ cảm thấy mình cần sự quan tâm này, nhưng khi sự quan tâm này đến từ một người lớn mà hắn quen thuộc, hắn lại cảm nhận rõ yếu đuối trong lòng mình.

Như vậy không tốt, Ôn Ngộ Hà im lặng nói. Hắn không thể yếu đuối dù chỉ may mảy, vì yếu đuối đồng nghĩa với lùi bước, đồng nghĩa với có thể có vô số cách thuyết phục mình từ bỏ. Mà hắn không thể từ bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!