Nóng bức, ẩm ướt, tiếng ve kêu vang trời, còn có những con muỗi to đốt người không kiêng nể. Ở trong rừng vào mùa hè muốn khó khăn bao nhiêu sẽ khó khăn bấy nhiêu.
Thu Diễm nhận được cuộc gọi của đồng nghiệp nói rằng đã xong việc thu đội chuẩn bị trở về, anh vẫn phải ở lại đây chờ cảnh sát tới.
Ôn Ngộ Hà cũng không đi, trông có vẻ rất rảnh rang, hình như muỗi không đốt hắn. Thu Diễm đập người bét bét hai tay điên cuồng xua muỗi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Nhìn người kia nhàn nhã dựa vào thân cây, anh rất không phục, "Sao muỗi chỉ đốt tôi mà không đốt cậu?"
Ôn Ngộ Hà lười biếng: "Chắc máu anh ngọt hơn."
Thu Diễm: "…"
Một lúc sau Ôn Ngộ Hà mới nói: "Anh đừng đứng đó, đứng gần xác chết như thế làm gì, anh ta có chạy được đâu. Ở đó thu hút muỗi, sang bên này có mảng cỏ bắt muỗi, có thể đỡ hơn."
Thu Diễm nổi giận, "Cậu không nói sớm!"
Ôn Ngộ Hà: "Tôi tưởng anh muốn rèn luyện…"
Đứng cạnh Ôn Ngộ Hà quả nhiên tốt hơn nhiều, Thu Diễm thở hắt ra một hơi, thiện cảm với núi Tiễn Thanh đã rơi gần hết. Non xanh nước biếc quả nhiều chỉ đẹp để chụp ảnh.
Sau khi trong đầu dần yên tĩnh lại, Thu Diễm không nhịn được hỏi: "Lúc đó… Cậu đã phát hiện ra những gì?"
Anh biết Ôn Ngộ Hà hiểu anh đang hỏi gì, nhưng Ôn Ngộ Hà lại quay về thái độ hờ hững. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó phun ra mấy chữ hỏi vặn lại: "Trong hồ sơ vụ án viết hết mà, cán bộ cải huấn không đọc hả?"
Thu Diễm hơi cạn lời, tất nhiên anh đọc rồi. Thậm chí còn nói chuyện riêng với Lục Từ, biết được Ôn Ngộ Hà tìm thấy dấu vết tấn công t*nh d*c và chứng cứ chết ngạt trong cơ thể Lợi Ninh.
Nhưng như vậy thì sao, cùng lắm là xác định được kẻ bắt cóc đã giết con tin như thế nào thôi.
Lúc này Thu Diễm không so đo thái độ không tốt của Ôn Ngộ Hà. Việc này liên quan đến cái chết của Lợi Ninh và tình yêu của đối phương, anh có thể thông cảm.
Anh chỉ… Hơi muốn nói chuyện với chính Ôn Ngộ Hà. Anh đã nói chuyện với Lục Từ, nói với cha mẹ mình, nhưng chưa nói chuyện với người liên quan cốt lõi trong vụ việc.
Cùng một sự việc nhưng sẽ có các phiên bản khác nhau qua lời người khác, nếu không tại sao lại có thuật ngữ "Rashomon".
[1] Hiệu ứng Rashomon là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau. Tên của hiệu ứng được đặt theo một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Nhật Bản Akiro Kurosawa năm 1950.
Nhưng Ôn Ngộ Hà tỏ rõ thái độ từ chối, Thu Diễm không có cách nào ép hắn.
Sự im lặng quay trở lại cánh rừng cho đến khi cảnh sát đến.
Có bốn, năm cảnh sát đến, nhìn thấy hai người dẫn đầu trong đó Ôn Ngộ Hà sững sờ. Hai người kia chào hỏi Thu Diễm, họ cũng sững sờ sau khi nhìn thấy Ôn Ngộ Hà, không hẹn mà cùng nói một câu: "Ơ? Sao lại là cậu?"
Thu Diễm hỏi: "Cảnh sát Chu, hai người biết nhau à?"
Chu Phỉ cười đáp: "Trong vụ án của cậu ta, lúc đó tôi và lão Tần là người đi bắt kẻ bắt cóc, từng giao tiếp."
Câu này không hoàn toàn đúng. Lúc đó Ôn Ngộ Hà tỉnh dậy từ căn phòng trọ và gọi cho cảnh sát, sau đó cảnh sát lại liên lạc với hắn. Lúc đi lấy lời khai đã gặp Chu Phỉ và Tần Hải Song. Bây giờ Ôn Ngộ Hà vẫn nhớ được tên của họ.
Về phần sau đó bắt được kẻ bắt cóc cũng là hai người này, Ôn Ngộ Hà thực sự không biết. Lúc đó hắn đã vào tù.
Tất nhiên Chu Phỉ và Tần Hải Song cũng không không biết chuyện xảy ra sau đó với Ôn Ngộ Hà, hai người không có biểu hiện gì khác thường, chỉ luôn miệng nói, "Trùng hợp quá."
Thu Diễm kể lại việc phát hiện xác chết, nó được phát hiện bởi một đồng chí nữ là đối tượng cải huấn trong nhóm anh. Hiện trường không bị phá hủy, lúc phát hiện như thế nào bây giờ vẫn vậy.
Nghĩ đến tình huống Ôn Ngộ Hà đề cập trước đó, anh nhìn đội cảnh sát, hỏi: "Lần này có pháp y tới không?"
Chu Phỉ đang sắp xếp đồng nghiệp bao vây hiện trường, sau đó làm kiểm tra dấu vết. Tần Hải Song nói với Thu Diễm: "Bây giờ pháp y là người rất bận, ai cũng chỉ mong có thể hẹn trước. Chúng tôi nhận được báo án lập tức chạy đến, các pháp ý khác đều đang xử lý vụ án không thể đi cùng chúng tôi. Chúng tôi phải chờ ở đây khoảng ba, bốn tiếng, họ xong việc sẽ tới."
Vậy à, thế thì tốt quá. Thu Diễm gọi Ôn Ngộ Hà đi tới và giải thích, "Trước kia Tiểu Ôn là sinh viên y khoa, cũng từng học pháp y. Vừa rồi cậu ấy có vài phát hiện, cậu nói với đồng chí cảnh sát đi?"
Ôn Ngộ Hà nghe thấy xưng hô "Tiểu Ôn" này ngước mắt nhìn Thu Diễm một cái, lại nghe thấy Tần Hải Song gật đầu nói: "Y học của cậu ấy rất đỉnh, tôi biết. Vậy cậu hãy nói xem cậu phát hiện được gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!