Năm ngày sau, Ôn Ngộ Hà truyền nước ở bệnh viện cộng đồng vào buổi chiều ngày cuối cùng, soi gương trong nhà vệ sinh công cộng, tự cảm thấy đã gần như khỏi hẳn. Mặc dù những vết bầm không có khả năng tan hết nhưng đã tiêu sưng hoàn toàn, để lại một vài vết thâm trên mặt.
Chắc ngày mai đến sở tư pháp sẽ không bị cán bộ cải chính yếu ớt kia mang đến phiền phức gì.
Buổi tối hắn vẫn bớt thời gian đăng hành trình và ảnh chụp hóa đơn truyền nước. Lần này Thu Diễm xét duyệt cũng nhanh, trả lời một câu: Chụp bức ảnh xem thử.
Ôn Ngộ Hà trả lời anh: Tôi đã đính kèm trong đó rồi còn gì? Hóa đơn truyền nước, kim truyền nước.
Thu Diễm lại gửi: Ý tôi là ảnh của cậu, ảnh chụp mặt, gửi cho tôi xem.
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, buột miệng "đjt" một câu, hỏi: Gửi trong ứng dụng? Đăng trực tiếp? Không tốt đâu? Để chủ nhiệm Thịnh và giám đốc Mạnh nhìn thấy sẽ tưởng tôi bị điên?
Thu Diễm trả lời: Add wechat tôi.
Thu Diễm gửi một ID wechat, hỏi hắn nhớ chưa. Sau khi nhận được câu trả lời thì cuộc trò chuyện trong phần xét duyệt bị xóa ngay lập tức.
Ôn Ngộ Hà kiên nhẫn tìm ID wechat, kết bạn, sau đó gửi một tin nhắn thoại: Giờ tôi đang bận, đang trong giờ ăn khuya, không có thời gian chụp, về chụp sau.
Thu Diễm trả lời một câu biết rồi.
Ôn Ngộ Hà xoay người vào bếp tiếp tục nấu nướng. Bên trong nóng như lò nung, hắn quen cởi áo ra, vắt chiếc khăn mặt lau mồ hôi trên cổ. Mới chưa đến một tuần đã có phong cách nhanh nhẹn của đầu bếp quán ăn ngoài trời.
Có điều không có thân hình mập mạp đặc trưng của đầu bếp, cơ thể hắn hơi gầy.
Việc buôn bán ngày càng tốt, đến giờ này cô gái ở quầy thu ngân cũng chạy vào chạy ra đưa đồ ăn, thấy hắn c** tr*n đứng trước bếp đảo thức ăn, nhìn từ trên xuống dưới một cách trắng trợn rồi nói: "Dáng anh Tiểu Hà đẹp thật đó."
Ôn Ngộ Hà nghe xong cười, nói mà không quay đầu lại: "Em còn nhỏ tuổi, chưa từng thấy dáng người đẹp thực sự là thế nào đúng không?"
Đầu bếp phụ khác cũng trêu cô, vén áo thun lên đến gần trước mặt cô: "Em Tiểu Quân không nhìn anh à? Dáng anh mới gọi là đẹp."
Tiêu Quân "xí" một tiếng giòn tan, "Mỡ ục ịch, đau mắt, tránh ra tránh ra!"
Lại tiến đến bên cạnh Ôn Ngộ Hà nói: "Anh Tiểu Hà gầy quá, ăn nhiều vào, anh ăn nhiều đến mấy cũng có cơ bụng, không giống mấy người kia."
Trong bếp kêu la tỏ ý không hài lòng, Ôn Ngộ Hà múc đồ ăn ra đưa cho cô, Tiểu Quân lại nhân cơ hội nhìn cơ bụng hắn một lát: "Ăn nhiều vào nha, vừa nấu vừa ăn, em không nói với anh Báo đâu."
Ôn Ngộ Hà cười lắc đầu, không biết làm thế nào.
Khi về đến nhà sau khi làm xong việc và ăn cơm ở quán đã hơn hai giờ sáng, tắm xong đi ra nằm trên giường một giây sau đã muốn ngủ. Đột nhiên nhớ ra vẫn chưa gửi ảnh cho Thu Diễm, Ôn Ngộ Hà mệt mỏi gắt gỏng mở mắt ra.
Lấy điện thoại mở wechat, híp mắt nhìn khung trò chuyện với Thu Diễm. Giờ này chắc anh ta ngủ từ lâu rồi nhỉ? Hắn thử gửi một tin nhắn: Có cần ảnh nữa không?
Không ngờ Thu Diễm trả lời ngay: Chụp đi.
Đành phải bật đèn lên.
Ôn Ngộ Hà cảm thấy hành vi này thật là… Mặc dù chuyện có lý do chính đáng, nhưng một tên đàn ông gửi ảnh tự sướng cho một tên đàn ông khác, nói thế nào cũng không đứng đắn.
Ngoài Lợi Ninh ra, Ôn Ngộ Hà không nghĩ mình cần phải gửi ảnh tự sướng cho bất kỳ ai.
Hắn lề mề trên giường cả buổi, không tránh được lại lười ngồi dậy, cứ nằm như thế dùng chế độ tự chụp bấm bừa một bức, không thèm nhìn đã gửi đi.
Thu Diễm trả lời: Cậu chụp cái gì đấy? Mũi hếch lên trời, không nhìn thấy gì cả, chụp lại, chụp tử tế!
Ôn Ngộ Hà bực bội quá rời, tức tối "A" một tiếng, cơn buồn ngủ bị người này xua đi hết rồi.
Hắn ngồi bên giường cho tỉnh táo, sau đó nghiêm túc nhìn vào camera tự chụp chín bức, đủ mọi góc độ, đủ mọi biểu cảm, cảnh ở xa, đặc tả, cần gì có nấy, rồi gửi hết cho Thu Diễm, bổ sung một gương mặt cười: Như vậy cán bộ hài lòng chưa? Có đủ rõ ràng không? Nếu không đủ tôi vẫn còn.
Một lúc lâu, Thu Diễm chưa trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!