Chương 20: (Vô Đề)

Cho dù kết luận đáng sợ này không chắc chắn và có rất nhiều điểm có thể dễ dàng phủ định. Ví dụ nếu đúng như vậy, hai năm trước tại sao đối phương không giết hắn luôn trong khi rõ ràng hắn đã bất tỉnh, mà chọn bắt cóc Lợi Ninh? Rồi tại sao hai năm sau tìm được quán trọ hắn cư trú, không lén lút ra tay mà khiêu khích lộ liễu?

Trên đường quay về Vườn Xuân Phong, Ôn Ngộ Hà ngơ ngẩn suy nghĩ quá nhiều điều mâu thuẫn. Nhưng suy nghĩ vì mình mà hại chết Lợi Ninh đã sinh ra, hắn không có cách nào nhấn nó xuống được nữa.

Đây không phải lần đầu tiên hắn có suy nghĩ này, đây là nguyên nhân hắn cố chấp tìm kiếm "sự thật". Mọi người đều nói Lợi Ninh bị bắt cóc vì là con của Lợi Giang Bành, chỉ có Ôn Ngộ Hà biết không phải, mà là vì mình.

Chỉ là hắn không biết tại sao lại vì mình, tại sao? Những người kia cầm dao đứng bên giường hắn, rốt cuộc là tại sao?

Câu hỏi không tìm được đáp án này giày vò hắn gần như nổi điên.

Trong nhà không có ai, gần đây Trương Nhất Chi làm giúp việc ở ngoài, thường xuyên về rất muộn. Ôn Ngộ Hà ở trong nhà ngẩn người một lúc, sau đó đi đến tủ lạnh tìm ít khoai tây và cải thảo nấu cơm cho mình.

Mới nghỉ một ngày, kế hoạch ban đầu đi tìm Quý Nhan bị nhỡ, Ôn Ngộ Hà cảm thấy không cần nhiều thời gian để ở một mình, thế là gửi tin nhắn cho anh Báo, định ngày mai sẽ đi làm lại.

Buổi tối tắm xong soi gương một lát, hình như mặt đã đỡ sưng hơn buổi sáng, nhưng hắn không nghĩ đó là tác dụng của truyền nước. Thời gian trôi qua, những vết thương ngoài da này sẽ tự lành.

Hắn luôn bỏ bê việc chăm sóc ngoại hình của mình, trước kia là vậy, sau khi Lợi Ninh đi càng bỏ bê hơn.

Điều hắn quan tâm chỉ là Lợi Ninh, Lợi Ninh đau chân, hắn có thể cõng anh lên tầng xuống tầng vào phòng ngủ, không cho anh đi bước nào.

Lợi Ninh mà hắn quan tâm rất nhiều, sạch sẽ như một đóa freesia, cuối cùng bị hắn mổ xẻ cơ thể.

Ôn Ngộ Hà ôm đầu, cảm thấy thể xác rách nát bẩn thỉu như chó của mình đáng bị chém thành muôn mảnh.

Những suy nghĩ này tiêu hao tinh thần của hắn, khiến hắn ăn ngủ không yên. Từ khi xảy ra chuyện đến nay, chỉ cần ở một mình, hắn gần như luôn trong trạng thái này. Ôn Ngộ Hà biết mình không có cách nào thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Đây là một loại tự ngược đãi, nhưng chỉ có như vậy hắn mới có thể có được chút ít an ủi về mặt tâm lý.

Đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên, hắn sợ mình quên nên đặt báo thức đăng nhật ký hành trình vào mười giờ tối hàng ngày.

Âm thanh của đồng hồ báo thức như bàn tay của thượng đế đánh thức hắn khỏi suy nghĩ như địa ngục. Hiện thực, hiện thực có vô số điều vụn vặt, ở thế giới không còn Lợi Ninh hắn vẫn sống qua ngày, làm việc trong tù, ăn uống, rèn luyện, đi ngủ, về thành phố đi học, ghi bài, làm bài tập, kiếm tiền, thậm chí còn có tâm trạng đánh nhau, uống rượu.

Mỗi việc đã làm trong đời, mỗi giây đồng hồ, Ôn Ngộ Hà đều cảm thấy nhục nhã. Lợi Ninh đã đánh đổi mạng sống của anh để lấy cuộc sống như chó hiện tại của hắn. Hắn thậm chí có thể sống lâu trăm tuổi, sống đến tám mươi, chín mươi, đây là một hình phạt dài đằng đẵng.

Đồng hồ báo thức lại vang lên một vòng nữa, Ôn Ngộ Hà tắt đi, hít một hơi thật sâu, bắt đầu làm một số việc vặt vãnh ngày nào hắn cũng phải làm nhưng không hề quan tâm.

Hắn rất tự giác lược bớt đoạn đánh nhau vào đồn cảnh sát, nếu Thu Diễm đã nghĩ mọi cách giấu giúp hắn, hắn chỉ viết: 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa dọn nhà. Nơi ở thường trú đã đổi sang phòng 303 đơn vị 2 tòa nhà 3 Vườn Xuân Phong Nhị Kiều Lý. Bữa trưa ăn ở nhà, ngủ trưa đến bốn giờ chiều, sau đó đến bệnh viện cộng đồng khám bệnh truyền nước, hồ sơ bệnh án như sau.

Hắn đính kèm ảnh truyền nước và đơn thuốc được chụp lúc đó, nhấn xác định, tải lên.

Sau đó lại cập nhật địa chỉ thường trú riêng trong ứng dụng.

Làm xong những việc này không đến năm phút, thông báo trên ứng dụng đã hiển thị phê duyệt được thông qua. Ôn Ngộ Hà nhấn mở, nhìn thấy trả lời phê duyệt của Thu Diễm: Bệnh viện cộng đồng không ổn, ngày mai đến bệnh viện cấp 3 truyền nước, khỏi nhanh hơn.

Ôn Ngộ Hà nhíu mày, không nhịn được "đjt" một tiếng, hắn trở nên cực kỳ nóng nảy bởi một câu nói đơn giản như vậy, tức xì khói đầu. Bệnh viện cấp 3 với bệnh viện cộng đồng khác nhau cái đ-é

-o gì? Thuốc 500 tệ khỏi nhanh hơn thuốc 50 tệ?

Thu Diễm, gương mặt như thể không dính khói lửa trần gian trong đầu Ôn Ngộ Hà khiến hắn rất bực bội khi nghĩ đến. Gương mặt kia nhìn là biết gia cảnh rất tốt, gương mặt kia không hiểu xã hội là gì, không hiểu chức năng tự chữa lành mạnh mẽ của cơ thể, không hiểu gì sất. Nhưng gương mặt kia lại nói với hắn rằng, cậu phải nhìn về phía trước.

Chó má!

Ôn Ngộ Hà không thể trút cơn giận bất thình lình lại không giải thích được này. Hắn như ngọn nến cháy hừng hực trong bầu trời đêm, đốt cháy từ hai đầu, thề phải tiêu hết sức lực mình có.

Quả nhiên đã tiêu hết, tức giận và đau khổ thay nhau hành hạ hắn khiến Ôn Ngộ Hà mê man trên chiếc giường trong nhà mới.

Trưa hôm sau hắn xuất hiện trong bếp của Hảo Vận Lai, anh Báo vừa thấy hắn liền vẫy tay gọi hắn sang bên cạnh, "Anh đã nhờ anh em hỏi thăm người mà mày nói rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tức."

"Cảm ơn anh Báo, không vội."

Anh Báo sờ đầu nói: "Hơi dị đấy, theo miêu tả của mày, nếu người này làm nghề này, lẽ ra không đến mức không có tiếng tăm gì. Nhưng tối qua anh đã hỏi khắp một lượt họ đều nói chưa từng nghe đến cái tên này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!