Chương 2: (Vô Đề)

"Anh có gì để oán trách?" Một câu đã chặn Lục Từ.

Sau khi Thu Diễm nói xong cuộc trò chuyện, trong lòng dần bình tĩnh lại, cơn tức giận trước kia đã biến mất, sự không cam lòng kéo dài cũng biến mất. Anh nhìn Lục Từ như nhìn một người quen quen thuộc nhưng có khoảng cách, "Ăn cơm đi, buổi chiều còn rất nhiều việc, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."

Anh tùy tiện gọi vài món ăn, đang là giữa trưa – thời gian quán ăn đông người nhất, ồn ào, nói chuyện cũng phải gân cổ lên, không phải lúc để nói chuyện tình cảm.

Lục Từ  nói: "Nói vậy em hoàn toàn không hiểu anh, chỉ là giận dỗi mới hành động như vậy, đúng không?"

Một chồng dưa leo trộn nhanh chóng được bưng lên, Thu Diễm tách đũa ăn, gật đầu đáp, "Đúng rồi, xem như thế đi."

Lại nói: "Nhưng mọi chuyện đã qua rồi."

Thật ra mới trôi qua hai phút trước, cơ mà không cần thiết phải giải thích.

Lục Từ thở dài, cũng tách đũa, chọc chọc dưa leo, "Sớm biết em để ý như vậy, ngày đó anh không nên nói gì cả."

"Không cần, thật ra anh thẳng thắn nói ra như thế cũng rất tốt." Thu Diễm đáp, "Có một số việc nói ra dù sao cũng tốt hơn không nói."

"Em nghĩ như vậy à? Bây giờ em nói chuyện anh không dám tin nữa." Lục Từ nói.

Thu Diễm cười một tiếng, sao chuyện lại thành ra thế này. Lần đầu tiên anh thích một người, tại sao lại trở thành thế này chứ?

Anh cũng không hiểu, rõ ràng Lục Từ của trước kia đối xử với anh có vẻ khác thường, tại sao đến khi mình xông lên tỏ tình, anh ta lại có thể đưa ra nhiều khuôn sáo hạn chế khách quan để từ chối anh. Điều kiện đầu tiên của tình yêu chẳng lẽ không phải có thích hay không à?

Lúc này Thu Diễm vừa ăn cơm vừa ngơ ngác nghĩ, anh vẫn sai. Lúc ấy anh không nên hấp tấp nói những lời đó. Kết quả không có được tình yêu mình muốn, tương lai sự nghiệp ăn chắc cũng rẽ sai hướng dưới sự bốc đồng của anh, lợi bất cập hại.

Xin vào Sở tư pháp là kết quả của giận dỗi, bây giờ Thu Diễm không có cách nào phán đoán kết quả này tốt hay xấu. Một chút hiệu quả duy nhất đó là nhìn thấy Lục Từ nổi giận vì chuyện này làm anh thấy sung sướng phần nào.

Anh nói: "Đã là sự thật đã định, có điều sở tư pháp tốt hơn em tưởng, em cảm thấy vẫn ổn."

"Ổn gì mà ổn, em vốn dĩ vào thẳng Viện kiểm sát, dựa vào bối cảnh của em, em muốn làm kiểm sát viên hay thẩm phán, tương lai thăng chức lên kiểm sát trưởng hoặc chánh án còn không phải tùy em chọn."

"Anh đừng nói vậy, làm như gia đình em chuyên làm việc mờ ám. Bố mẹ em nghe vậy sẽ giận đấy."

"Tất nhiên anh sẽ không nói trước mặt cô, nhưng sự thật là vậy. Trong thể chế này, người có bối cảnh và không có bối cảnh là hai thế giới."

Thu Diễm không muốn tiếp lời này, một mặt anh làm một người "Có bối cảnh", không thể nhẹ nhàng phủ nhận những lợi ích mà bối cảnh này mang lại cho anh. Cho dù hôm nay đến một Sở tư pháp nho nhỏ báo cáo, cấp trên của anh còn cung kính với anh kìa. Nhưng mặt khác anh cảm thấy Lục Từ là một người không quyền, không thế, không có bối cảnh lăn lộn lên vị trí nòng cốt của Viện kiểm sát, anh ta không nên tôn sùng quyền lực lớn như vậy.

Song con người đều phức tạp. Lục Từ là học trò trực tiếp của mẹ mình, Dương Nhạn. Dương Nhạn đã từng làm việc trong hệ thống viện kiểm sát, khó mà nói Lục Từ có mượn dùng mối quan hệ này hay không.

Thu Diễm cảm thấy mình có thể xem như người mới trên phương diện này, không có quyền nói chuyện.

"Cô và viện trưởng có biết em tự tiện đổi công việc ứng tuyển không?" Lục Từ hỏi.

Thu Diễm do dự một lát, "Biết." Thật ra vẫn chưa biết, nhưng bây giờ chắc chắn đã biết. Nhưng họ không nói gì, càng không gọi điện liên tục và chạy đến chất vấn như Lục Từ. Hơn nữa Thu Diễm cảm thấy với hiểu biết của mình về bố mẹ, họ biết được cũng sẽ không cảm thấy có gì to tát.

Nhưng Lục Từ lại thở dài, "Cũng chỉ có em có thể tùy hứng, làm loạn chạy đến đơn vị cơ sở cũng không sao, anh thấy chỉ vài ngày thôi cô và viện trưởng chắc chắn sẽ chuyển vị trí cho em, còn chuyển về viện kiểm sát hoặc tòa án. Em đến nơi như thế này cũng chỉ đi lướt qua thôi."

Thu Diễm ngẩn người, anh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. Lục Từ lại nói: "Em quậy cũng quậy rồi, muốn trút giận cũng trút rồi. Em xem anh bị em chọc tức ra sao, quậy xong thì quay về quỹ đạo đi, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."

"Không phải," Thu Diễm ngắt lời anh ta, "Ai nói em muốn chuyển sang việc khác? Em không có dự định này, bố mẹ em cũng không thể can thiệp vào em như thế."

Lục Từ nhìn anh chằm chằm, "Em còn định làm ở đây cả đời?"

Hôm nay Thu Diễm đột nhiên cảm thấy sao Lục Từ giống bố thế, bố ruột của anh còn chưa nói gì, anh ta lại chạy đến dạy dỗ một trận, rốt cuộc dựa vào đâu? Với lại là ai tạo thành cục diện này? Anh ta có tư cách gì ở đây chiếm lợi còn dạy dỗ người khác?

Anh vẫn bướng lên, nói thẳng, "Không được à? Anh làm công tố viên của anh, em làm cán bộ cải tạo của em, cùng là công chức, ai e ngại ai."

Lục Từ nói, "Em đang giận dỗi gì thế? Rốt cuộc chuyện này có lợi cho ai? À, em vì một câu nói của anh mà đem tương lai sự nghiệp ra làm trò đùa? Sau này cô và viện trưởng biết em gây chuyện như vậy là vì anh, em nghĩ anh còn tiếp tục làm việc ở viện kiểm sát được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!