Chương 19: (Vô Đề)

Lúc Ôn Ngộ Hà về quán trọ thì phát hiện Tề Tu gây sự với hắn đã biến mất. Gã đột nhiên xuất hiện ở đây chỉ vài tiếng đồng hồ, chả hiểu sao ném đồ của hắn xuống đất như rác, đánh nhau với hắn một trận sau đó biến mất.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này sai sai, Ôn Ngộ Hà cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác kỳ lạ khó tả kia lại đến, theo đó còn có sự việc ẩu đả trông như bình thường, rõ ràng và trật tự. Chỉ có bản thân hắn có thể nhận ra nó bất thường, nếu nói sự bất thường này ra sẽ không có bất kỳ ai coi trọng hoặc tin hắn.

Giống như vụ án bắt cóc Lợi Ninh.

Ôn Ngộ Hà đứng trong phòng nhìn giường trên đối diện trống không, ở đó không có nếp nhăn dị thường nào. Tề Tu chưa từng ngủ, dường như gã đến một chuyến chỉ để lục tủ một lần.

Nghĩ đến đây, đột nhiên dây thần kinh nào đó trong đầu Ôn Ngộ Hà giật giật. Ngày Lợi Ninh bị bắt cóc hắn đã cảm thấy nhóm người kia nhằm vào mình, vậy lần này, Tề Tu này liệu có liên quan gì đến nhóm người kia không?

Hắn sờ đồ trong túi quần jean, vẫn còn, đây là một thứ mà tạm thời hắn phải bảo vệ bằng cả mạng sống. Chỉ có thứ này có thể chứng minh từ đầu đến giờ hắn đang phỏng đoán và nổi điên hay là mọi chuyện đều như hắn dự đoán.

Hôm nay vốn phải giao món đồ này cho Quý Nhan, nhưng Ôn Ngộ Hà soi mình trong gương phòng tắm, bất kể thế nào cũng không thể mang cái đầu lợn này đi tìm cô giáo được.

Nơi này không an toàn, Ôn Ngộ Hà nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chuyển chỗ ở trước.

Chuyển đến đâu là một vấn đề, hắn đột nhiên nhớ đến căn nhà của cha mẹ Trình Lãng, về sau Trình Lãng chưa từng ở. Khi đó hắn đã xem căn nhà, để lại ấn tượng rất tốt, cũ nhưng yên tĩnh, quan trọng hơn là rất gần Quý Nhan.

Thế là hắn thử gửi tin nhắn cho Trình Lãng, nhìn đồng hồ giờ này hẳn là đang học lớp phổ biến pháp luật.

Trình Lãng trả lời rất nhanh: "Tốt quá! Bảo chú đến ở lâu rồi, anh cũng nói với Nhất Chi rồi, cô ấy vui lắm."

Trương Nhất Chi cũng gửi tin nhắn cho cậu: "Lúc nào chuyển đến? Hôm nay à? Chờ bọn chị tan học sẽ đến giúp em."

Ôn Ngộ Hà vội trả lời: "Không sao, em ít đồ, đi một chuyến là đến, lát nữa chúng ta gặp nhau ở nhà luôn."

Tất cả gia sản của hắn cộng lại cũng chưa đầy một túi dệt. Sau khi thu dọn đồ đạc xong và trả phòng cho chị Trân, Ôn Ngộ Hà vác túi ngồi xe buýt.

Đếm Vườn Xuân Phong, hắn ngồi trên bậc thang trước cửa ra vào chờ họ, hút hai điếu thuốc lá. Ban ngày hành lang nóng nực, mồ hôi trên đầu chảy vào khóe mắt khóe miệng sưng đỏ bầm tím, cực kỳ xót. Suy nghĩ lát nữa phải đến bệnh viện, Ôn Ngộ Hà lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm bệnh viện cộng đồng1 gần đó.

[1]Bệnh viện cộng đồng chủ yếu cung cấp các dịch vụ y tế công cộng và y tế cơ bản cho các thành viên trong cộng đồng, không vì lợi nhuận. Có cái thuộc sở hữu toàn dân, có cái thuộc sở hữu tư nhân, nhưng bản chất vẫn không thay đổi. Bệnh viện cộng đồng và bệnh viện đường phố là cơ sở dịch vụ y tế công cộng. Nói chung, đây là một tổ chức dịch vụ y tế và sức khỏe thuộc về một cộng đồng.

Trung Quốc đang phát triển mạnh mẽ hệ thống dịch vụ y tế cộng đồng để có thể giải quyết những căn bệnh nhẹ tại nhà, giảm bớt đáng kể áp lực về điều trị y tế và năng lực dịch vụ y tế của các bệnh viện lớn. Khi Trình Lãng và Trương Nhất Chi trở về đều giật nảy mình khi nhìn thấy gương mặt hắn. Trình Lãng vừa mở cửa vừa nói: "Anh nói sao hôm nay chú mày không đến, còn hỏi thăm cán bộ cải chính, cậu ấy nói là chú ốm, chú như này không phải bị ốm đúng không? Bị sao đấy? Sao thành ra thế này?"

Ôn Ngộ Hà vào nhà, đặt hành lý xuống đi rửa mặt trước rồi nói: "Không có việc gì lớn, có thằng ngu đến quán trọ, em đánh nhau với hắn."

Trương Nhất Chi lo lắng: "Hả? Vậy… Cán bộ cải chính biết không? Bây giờ chúng ta không thể đánh nhau, liệu có…"

Trình Lãng cũng nói: "Tiểu Thu duyệt cho chú nghỉ ốm, cậu ấy cũng biết đúng không?"

Ôn Ngộ Hà nói: "Anh ta biết, tối qua chủ quán trọ báo 110, cảnh sát kia biết em, lại tìm cán bộ cải chính, là anh ta đến đưa em ra."

Trương Nhất Chi kinh hãi một tiếng: "Má ơi, liệu cậu ấy có ghi chuyện này vào báo cáo không?"

Ôn Ngộ Hà nhớ đến dáng vẻ Thu Diễm cắn răng xin Lý Thư Quân xử lý "Ổn thỏa", đáp: "Chắc là không, viết đơn hối cải ngay tại đồn cảnh sát rồi ra, sẽ không để lại tiền án."

"Vậy là được vậy là được, làm chị sợ chết đi được." Trương Nhất Chi liên tục cảm thán.

Trình Lãng cũng buông tiếng thở dài: "Nguy hiểm phết đấy, nhưng Tiểu Thu là người tốt, may mà người chú gặp là cậu ấy."

Lúc này Ôn Ngộ Hà đột nhiên cảm thấy Thu Diễm không phiền lắm, cẩn thận suy nghĩ hình như suýt nữa là phải quay về nhà tù.

Giữa trưa Trương Nhất Chi nấu mấy bát mì đơn giản, ba người ăn cơm xong Trình Lãng quay về nhà máy, Ôn Ngộ Hà dọn đồ xong đi nghỉ trưa, kết quả ngủ một giấc tỉnh dậy đã bốn giờ chiều. Hắn không biết bệnh viện cộng đồng có mở cửa buổi tối không, đứng dậy vội vàng đi truyền nước.

Bệnh viện cộng đồng đã là bệnh viện rẻ nhất mà hắn tìm được, bác sĩ vừa nhìn thấy hắn liền nhíu mày, bị như thế này sao không đến sớm hơn? Ứ máu bị chặn lại rồi, không cần gương mặt này nữa đúng không?

Lúc kê đơn thuốc Ôn Ngộ Hà không quan tâm có cần gương mặt này nữa hay không, chỉ quan tâm giá cả thuốc nước, hắn nhiều lần yêu cầu: "Loại rẻ nhất là được, làm phiền bác nhất định đừng vượt quá năm mươi tệ."

Bác sĩ liên tục thở dài, kê thuốc 49 đồng 9 cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!