Lý Thư Quân nghiêm túc nói: "Thật ra ẩu đả rất thường thấy, nhất là kiểu hai bên đánh nhau, bình thường cả hai đều có lỗi, nếu vụ ẩu đả nào cũng giam lại thì trại giam và nhà tù không đủ dùng."
Ý tứ của lời này đã hết sức rõ ràng, Thu Diễm hiểu. Lý Thư Quân lại nói: "Hai bên đánh nhau hòa giải, viết thư hối cải là được, nếu không chỉ có thể tạm giam mỗi người mười ngày và lưu hồ sơ."
Đây đã là cách xử lý vô cùng khoan dung, Thu Diễm nhìn Ôn Ngộ Hà: "Cậu nghe chưa?"
Ôn Ngộ Hà khẽ cử động môi, "Là hắn khiêu khích tôi trước."
Hai người đối diện cùng nhíu mày, Lý Thư Quân nói: "Hắn khiêu khích trước, hắn ra tay trước là cậu có thể đánh nhau với hắn? Cậu còn nghĩ cậu có lý à? Nếu cậu thực sự tranh với tôi, vậy giải quyết việc chung đi. Cán bộ Tiểu Thu, tôi không cố ý phá hỏng công việc của các anh."
Ôn Ngộ Hà không nói tiếng nào, cơn giận của Thu Diễm lại trở lại trên mặt, nhìn hắn chằm chằm. Ôn Ngộ Hà nhìn bờ môi mím thành một đường thẳng, cuối cùng nói, "Được, tôi đồng ý hòa giải, đồng ý viết thư hối cải."
Một giây sau, một tờ A4 trắng và bút được đặt trước mặt hắn, Thu Diễm lời ít ý nhiều nói một chữ, "Viết."
Ôn Ngộ Hà với cái đầu heo mặt mũi sưng phù đang đắn đo câu chữ, đột nhiên hỏi: "Người đánh nhau với tôi tên là gì? Có lai lịch gì?"
Lý Thư Quân đáp: "Tên là Tề Tu, người Sơn Đông Liễu Thành, sao vậy?"
Ôn Ngộ Hà nhíu mày ngờ vực, "Người Liễu Thành? Hắn tới đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa, làm thuê." Lý Thư Quân gõ mặt bàn, "Viết thư hối cải mau lên."
"Hắn thì sao? Tề Tu kia cũng đồng ý viết thư hối cải?" Ôn Ngộ Hà hỏi.
Lý Thư Quân cười khẩy một tiếng, "Người ta viết xong lâu rồi, đi lâu rồi."
Ôn Ngộ Hà sững sờ, Lý Thư Quân nói: "Ngẩn người gì nữa, hắn cũng không có tiền án, đánh nhau vì cướp tủ chứa đồ với cậu, có gì phải thắc mắc? Hơn nữa thái độ hối lỗi tốt, không đi sớm được à?"
Lại giục hắn: "Cậu viết nhanh lên cho tôi, không nhìn xem mấy giờ rồi, cậu không viết xong cán bộ cải huấn của cậu cũng chưa được tan làm."
Ôn Ngộ Hà nhìn Thu Diễm, thấy anh đang cau mày khoanh tay vô cảm nhìn mình chằm chằm.
Lúc này trên tờ giấy A4 dưới ngòi bút mới xuất hiện ba chữ: Thư hối cải.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, ra khỏi đồn cảnh sát trời đã tảng sáng, Ôn Ngộ Hà nghiêm túc xin lỗi Thu Diễm, "Rất xin lỗi, trì hoãn anh cả đêm rồi, à không mới sáng sớm, anh vất vả rồi."
Thu Diễm nửa đêm không ngủ, sắc mặt còn tệ hơn lúc ban đêm chạy đến, nghe vậy không nhận, chỉ tay vào hắn lại cảm thấy nói gì với tên này cũng vô ích, lại từ hạ tay xuống.
Ôn Ngộ Hà dứt lời xoay người định đi, Thu Diễm lại gọi hắn từ phía sau. Ôn Ngộ Hà quay đầu, Thu Diễm nói: "Cậu thế này đến sở tư pháp nghe giảng bài ai cũng biết cậu đánh nhau, cậu định giải thích thế nào?"
Ôn Ngộ Hà sờ sau đầu, "À, tôi có thể nói là tôi bất cẩn bị đụng."
Thu Diễm nhìn cậu như nhìn đồ ngốc, "Cậu nghĩ ai sẽ tin? Chủ nhiệm Thịnh có tin không? Giám đốc Mạnh có tin không?"
Ôn Ngộ Hà thờ ơ, ném vấn đề nan giải cho đối diện, "Vậy thưa cán bộ, anh nói xem phải làm sao?"
Thu Diễm đứng im suy nghĩ một lúc, cắn răng nói, "Tôi cho cậu nghỉ ốm năm ngày, cậu đến bệnh viện truyền nước tiêu sưng cho tôi."
Lại là bệnh viện, Ôn Ngộ Hà từ chối cho ý kiến, cười một tiếng với anh: "Theo kinh nghiệm của tôi, sưng có thể tự tiêu trong ba đến năm ngày."
Thu Diễm biết hắn đang tính toán điều gì, cười mỉa một tiếng: "Chê đắt? Nếu không có tiền tôi có thể cho cậu vay, cậu tìm được việc làm rồi mà, nào phát lương thì trả cho tôi."
Ôn Ngộ Hà gãi đầu: "Không cần…" Thật ra đúng mà cũng không đúng. Đắt là một mặt, mặt khác là phiền, hắn không có thời gian, càng không cảm thấy có gì cần thiết.
"Không cần." Thu Diễm đến gần hắn, cơn bực bội và ghét bỏ kia cách xa ba trăm mét Ôn Ngộ Hà cũng có thể cảm nhận rõ ràng, chưa kể bây giờ hai người cách nhau chưa đến một mét. Hắn cảm thấy Thu Diễm thực sự giống một cái pháo hoa đang phun lửa, một giây sau sẽ nổ tung bay lên trời.
Đỉnh đầu Thu Diễm bốc lửa: "Nếu cậu có tiền cần gì ở quán trọ xập xệ hai trăm một tháng? Cậy mạnh gì chứ? Cậu tưởng tôi đang tội nghiệp cậu bố thí cho cậu à? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cho mọi người sống thoải mái hơn, tôi không cần suốt ngày lo cho cậu, cậu cũng có thể sống yên ổn hơn!"
Ôn Ngộ Hà cúi đầu, hình như quả thực là vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!