Chương 16: (Vô Đề)

Thu Diễm cảm thấy Lục Từ đã sắp trở thành một phần của nhà họ Thu, cha mẹ và bảo mẫu trong nhà nhìn thấy anh ta như nhìn thấy một đứa con khác.

Lục Từ mặt mũi đoan chính, lúc đi học thì học hành xuất sắc, trong công việc thì cẩn thận giỏi giang, ở huyện nhỏ nhiều năm cũng không một lời phàn nàn. Dựa vào bản thân từng bước thăng chức lên kiểm sát viên tỉnh, thành phố. Thu Hồng Tín đánh giá cao điểm này nhất. Bản thân ông không có bối cảnh, không dựa vào việc bám váy để thăng chức lên làm viện trưởng tòa án. Thậm chí sau khi ông lên làm viện trưởng, vợ đã từ chức kiểm sát trưởng để tránh hiềm nghi, đến giảng dạy tại trường đại học.

Ông nhìn Lục Từ như nhìn mình năm đó.

Trước kia Thu Diễm cũng có quan điểm giống bố mình, tuy nhiên sau bữa cơm ở nhà hàng Tây hôm đó, sau khi Lục Từ "nói thật lòng mình" với anh, anh đã có những ý kiến khác về điểm mà bố đánh giá cao nhất này.

Chỉ là chút ý kiến này sẽ không được đưa ra trên bàn cơm.

Bữa cơm trong nhà ăn rất vui vẻ hòa thuận, Lục Từ khéo ăn nói hơn Thu Diễm, thường có thể chọc cho Dương Nhạn và Thu Hồng Tín thoải mái cười to. Khi nói về những vụ án gặp phải trong công việc, ba người phát biểu quan điểm của riêng mình, phân tích chi tiết vụ án cực kỳ tập trung, ngược lại khiến Thu Diễm giống như người ngoài.

Anh không làm việc trong đơn vị nòng cốt của hệ thống tư pháp, những người và vụ án mà anh tiếp xúc hằng ngày thực sự không đáng kể so với những điều họ đang nói.

Nhưng bố mẹ anh vẫn nói với anh: "Tiểu Diễm, sau này con cũng sẽ gặp phải những vụ án Tiểu Lục đang kể, con nghĩ xem nếu con là kiểm sát viên, con phải xử lý tình huống này như thế nào?"

Thẩm Tầm nghĩ cách xử lý của mình có lẽ hơi khác Lục Từ, anh cũng nói thật. Thu Hồng Tín đánh giá khách quan, "Hai con, một người ngay thẳng, một người chu toàn, mỗi người đều có ưu điểm riêng, có thể kết hợp với nhau thì tốt."

Thu Diễm ngước mắt nhìn Lục Từ, thấy anh ta cũng đang cười nhìn mình, "Vâng, Tiểu Diễm là người đơn thuần ngay thẳng nhất mà con từng gặp, trong hệ thống này của chúng ta thật sự rất cần người như vậy."

Đơn thuần ngay thẳng, Thu Diễm nghĩ thầm, là đơn hay đần[1] thực sự rất khó nói, nhưng chắc chắn không thẳng. Thích Lục Từ quả thực có thể nói là vừa đần vừa cong.

[1]Sau khi ăn cơm xong, Lục Từ ở lại uống trà nói chuyện với Dương Nhạn và Thu Hồng Tín một lúc, thấy hơn 9 giờ mới xin phép ra về. Dương Nhạn vẫn bảo Thu Diễm tiễn anh ta.

Thay giày trước cửa, Thu Diễm rất tự nhiên lấy chìa khóa xe đặt trên tủ giày. Lục Từ lại đè tay anh hạ giọng nói: "Thời tiết đẹp, đừng lái xe nữa, đi bộ với anh một lúc nhé, đến cổng anh sẽ tự gọi xe."

Thu Diễm cũng nghe theo anh ta, trời quang không khí trong lành, cái nóng ban ngày cũng đã biến mất. Khu biệt thự của nhà Thu Diễm rất rộng và lâu đời, cây cối bên trong xanh um tươi tốt, như đang đi trong rừng rậm.

Vầng trăng khuyết trên trời lúc ẩn lúc hiện, hai người không đi đường chính mà chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện dọc theo con đường trồng cây yên tĩnh.

Lục Từ đột nhiên cầm tay Thu Diễm, Thu Diễm ngẩn người một lát nhưng không rút về, mặc cho anh ta cầm. Lục Từ cẩn thận v**t v* mu bàn tay anh, Thu Diễm cảm thấy một nửa cơ thể của mình bắt đầu hơi mất tự nhiên. Trên đường đi không có ai, lúc đi đến bên cạnh một cây long nhãn, Lục Từ đột nhiên kéo anh ra sau cây, ôm chặt lấy.

Thu Diễm vô thức giãy giụa, Lục Từ siết chặt hai tay, không cử động, hơi thở nóng rực của anh ta phả vào cổ và sau tai anh. Thu Diễm hỏi: "Anh sao vậy?"

"Không sao, ôm em một lát không được à?" Giọng Lục Từ nghe hơi xa lạ. Thu Diễm nghĩ mình đã quá quen với một mặt chính nhân quân tử của anh ta, đột nhiên làm ra hành động này, nói chuyện bằng giọng điệu nóng rực như vậy ngược lại khiến anh vô cùng lạ lẫm.

Hai người không nói tiếp nữa, Thu Diễm bị ông chặt trong im lặng giữa tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu. Khoảng cách gần như vậy, mùa hè quần áo mỏng, anh thậm chí rõ ràng cảm nhận được bộ phận cơ thể nào đó của Lục Từ xảy ra thay đổi cực kỳ rõ, khiến anh hơi xấu hổ.

Đột nhiên phía trước con đường trồng cây truyền đến vài tiếng nói chuyện, mấy người đàn ông lớn tiếng bàn bạc lát nữa đổi ca đi đâu uống rượu ăn một bữa, là bảo vệ của khu dân cư.

Toàn thân Thu Diễm cứng đờ, rõ ràng Lục Từ cũng cứng đờ. Tiếng người ngày càng đến gần, Lục Từ nhanh chóng tách ra với anh, thậm chí còn giơ tay chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi sau cây.

Thu Diễm đi đến bên cạnh anh ta, hai người thong thả như lúc nãy đi ngang qua các nhân viên bảo vệ, có bảo vệ nhận ra Thu Diễm rồi chào anh: "Anh Thu, ra ngoài muộn thế?"

Thu Diễm gật đầu: "Đi tiễn người bạn."

Đến cổng, Thu Diễm không hề nhắc một lời về sự việc vừa rồi, Lục Từ cũng không nhắc đến, anh ta mở ứng dụng gọi xe, hai người im lặng chờ.

Sau khi xe đến, Lục Từ nói với anh: "Anh đi đây, lần sau sẽ hẹn em."

Thu Diễm phản xạ có điều kiện nói "Được", lại nói "Đến nhà thì gửi tin nhắn", nhìn Lục Từ lên xe rời đi. Lúc quay về không biết nghĩ thế nào, anh cố ý vòng qua con đường vắng lặng kia, bước nhanh về nhà từ đường chính.

Chỉ là một chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Thu Diễm cảm thấy phản ứng và hành vi của Lục Từ không thể khiến anh bất ngờ nữa. Đến khi vào nhà anh đã quên mất chuyện này.

Trái lại có một chuyện khác khiến anh cảm thấy hôm nay phải giải quyết mới được.

Mười giờ tối, anh mở ứng dụng cải chính cộng đồng ra kiểm tra trực tuyến, ba người trong nhóm cũng đã cập nhật nhật ký hành trình hôm nay. Bấm mở cột của Ôn Ngộ Hà, hắn viết: Ngày 12 tháng 6, buổi sáng học lớp phổ biến pháp luật tại sở tư pháp ngõ Hòe Kim, buổi trưa ăn cơm ở quán mì trong ngõ, một giờ chiều về quán trọ. Lên mạng tìm kiếm tuyển đầu bếp và gọi điện thoại hỏi, trong đó quán ăn Hảo Vận Lai ở phố ẩm thực Đông Thành yêu cầu phỏng vấn và thử đồ ăn vào buổi chiều.

Hai giờ chiều đến quán ăn Hảo Vận Lai, gặp mặt nói chuyện với ông chủ, nấu nướng và thử đồ ăn trong bếp. Qua phỏng vấn, vào làm việc luôn, đến tận lúc này vẫn làm việc trong quán ăn Hảo Vận Lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!