Sau khi Giang Tiểu Hàng rời đi, Ôn Ngộ Hà đứng dậy khỏi bậc thang, nhìn thấy đèn phía trên tòa nhà thí nghiệm đã tối đi, nhưng đèn tầng mười một vẫn sáng.
Cô Quý vẫn ở đó à? Ôn Ngộ Hà cũng không chắc chắn. Sau chuyện kia hắn chưa từng gặp cô Quý nữa, chắc hẳn cô rất thất vọng về hắn?
Ôn Ngộ Hà đứng lên, cảm giác chóng mặt khi say rượu đã giảm đi nhiều. Hắn không biết có thể dễ dàng ngửi thấy mùi rượu trên người mình không, nhưng vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì người đã xuất hiện trong sảnh tòa nhà thí nghiệm.
Hắn đã không còn thẻ thông hành ở đây nữa, bác vệ vốn đang chợp mắt nhìn thấy người lạ nên ngăn lại: "Ai? Đến làm gì?"
Ôn Ngộ Hà sững sờ một lát, lời nói trôi chảy ra mà: "Cháu đến tìm… Cô Quý Nhan."
"Tìm cô Quý? Cậu là gì của cô ấy? Học sinh à?"
Ôn Ngộ Hà biết mình hoàn toàn không giống sinh viên, nhưng vẫn gắng gượng mơ hồ gật đầu, bảo vệ lại hỏi: "Cậu tìm cô Quý sao không gọi điện cho cô ấy?"
Ôn Ngộ Hà đành phải nói: "Xin lỗi, cháu là học sinh cũ của cô Quý, không có số điện thoại…"
Hắn nghĩ mình hồ đồ thật rồi, hắn nên gọi điện trước cho cô, nghiêm túc tìm thời gian ra ngoài gặp nhau, sửa soạn bản thân trước. Chứ không phải như bây giờ, người toàn mùi rượu ngơ ngác chạy đến đây, đột ngột và l* m*ng.
Lúc này bảo vệ nói: "Vậy à, tôi gọi điện cho phòng thí nghiệm giúp cậu, cô Quý vẫn ở trên đó, cậu qua bên kia chờ một lát."
Ôn Ngộ Hà im lặng lùi sang bên cạnh, nghe thấy bảo vệ nói to vào điện thoại: "Cô Quý ơi, xin lỗi đã làm phiền cô, có học sinh cũ của cô đến tìm cô. Ừ, nam, cao lắm, rất gầy, nói là không có số điện thoại của cô, cô xem có muốn xuống không? Nếu không tiện tôi bảo cậu ấy đi trước…"
Sau đó lại gật đầu: "À à được, vậy được, tôi sẽ nói với cậu ấy."
Ôn Ngộ Hà biết mình liều lĩnh thật rồi, tự dưng đến tìm thế này, Quý Nhan cũng không biết là ai, chắc chắn sẽ không gặp. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, bảo vệ lại vẫy gọi hắn: "Này cậu, cô Quý nói lát nữa cô ấy xuống, cậu chờ một lát."
Ôn Ngộ Hà hơi bất ngờ, lại ngồi xuống cạnh tường.
Không đến mười phút, Quý Nhan đi ra từ thang máy, Ôn Ngộ Hà đứng bật dậy. Hắn vừa mất tự nhiên vừa thấp thỏm. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng người Quý Nhan hắn suýt nữa tông cửa lao ra ngoài.
Quá tệ, bất kể là thời gian hay địa điểm, còn có dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn .
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Quý Nhan cũng ngẩn người. Ôn Ngộ Hà như trúng thuật định thân, toàn thân không thể cử động. Nhìn thấy Quý Nhan ngày càng đến gần mình hơn, thấy mái tóc vốn hoa râm của cô hình như trắng hơn nhiều.
"Tiểu Hà?" Quý Nhan lộ vẻ bất ngờ, khó có thể tin, còn có niềm vui Ôn Ngộ Hà không thể bỏ qua.
Cô bước nhanh đến gần, nắm lấy cánh tay Ôn Ngộ Hà: "Là em thật à? Lúc nãy cô còn đang nghĩ là sinh viên cũ nào? Nếu là em thì tốt rồi, nhưng lại biết điều này không có khả năng, không ngờ…"
Cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát hắn, rõ ràng trông rất nghiêm túc nhưng lại hoàn toàn bỏ qua sự bứt rứt lo lắng quanh người Ôn Ngộ Hà. Niềm vui của cô lan sang cả Ôn Ngộ Hà: "Em ra rồi? Vậy là tốt, vậy là tốt, tốt quá…" Đột nhiên lại hỏi: "Sao em gầy thế, em ăn gì chưa? Đi chúng ta đi ăn gì đó đi."
Ôn Ngộ Hà vội nói "Em ăn rồi" lại xin lỗi: "Xin lỗi cô, hôm nay em… Uống chút rượu mới đột nhiên chạy đến, nên nói trước với cô một tiếng."
Quý Nhan lại như không để ý mấy lời này, vẫn nắm lấy cánh tay hắn, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ăn rồi cũng ăn thêm với cô, cả đêm nay cô đều ở phòng thí nghiệm, cơm tối chỉ ăn bánh mì, đúng lúc em đến, tốt quá có người ăn cơm cùng cô."
"Vâng, em đi với cô."
Bên ngoài sân trường vẫn là cảnh tượng Ôn Ngộ Hà quen thuộc. Hắn vẫn nhớ rõ quán ăn nào hắn từng ghé, từng cằn nhằn. Sau đó Quý Nhan dẫn hắn đến một quán cháo nồi đất Triều Sán hắn chưa bao giờ đến.
Đang là giờ ăn khuya, trong quán cháo nhỏ khá đông người, hai người ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc. Quý Nhan hỏi hắn ăn vị gì, Ôn Ngộ Hà vô thức nói cháo trứng muối thịt nạc, Quý Nhan cười nói: "Bảo thủ thế, vậy cô bảo ông chủ cho em nếm thử món nổi tiếng ở đây nhé."
Sau đó Quý Nhan gọi một nồi cháo hải sản to và một đĩa rau xào.
Hắn nhớ lại trước kia, lúc đi học rất thân với cô Quý, còn giúp đỡ trong phòng thí nghiệm của cô nửa học kỳ, nhưng cũng chưa bao giờ ngồi ăn cơm cùng nhau trong khoảng cách gần tại một quán nhỏ như hôm nay.
Lúc còn ở trong tù, hắn luôn ghi nhớ sau khi ra ngoài nhất định phải đến tìm Quý Nhan, hắn có chuyện nhờ cô nhưng không xác định bây giờ Quý Nhan còn giúp hắn lần nữa không. Hai năm trước Quý Nhan giúp hắn trong tình huống hoàn toàn không biết gì. Mà bây giờ, Ôn Ngộ Hà cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nhắc đến chuyện hiện tại, cũng biết khả năng Quý Nhan có thể giúp một lần nữa vô cùng xa vời.
Nhưng ngoài Quý Nhan ra hắn cũng không còn ai khác có thể tin tưởng.
Quý Nhan không nhắc đến vụ án kia, cũng không nhắc đến những ngày ở trong tù, chỉ lo hỏi hắn bây giờ ở đâu, cuộc sống thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!