*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau sự việc này, Ôn Ngộ Hà có sự kính trọng không có cách nào biến mất đối với Trình Lãng.
Trương Nhất Chi thu dọn đồ đạc rất nhanh, mấy cái thùng và hai cái túi dệt, đồ không nhiều. Cuối cùng cô nhìn căn nhà này, nói rằng đây có lẽ là lần cuối cùng cô bước vào.
Đóng cửa lại đi xuống tầng, Ôn Ngộ Hà đi tìm chiếc xe van nhét hành lý vào, ba người ngồi xe cùng đến nhà cũ của bố mẹ Trình Lãng.
Trên đường đi Ôn Ngộ Hà đột nhiên hỏi: "Nếu vừa rồi chúng ta đánh nhau với mấy tên côn đồ kia thì có tính là trái với quy định cải huấn không?"
"Chắc chắn là có?" Trương Nhất Chi nói: "Đánh nhau ẩu đả là điều nghiêm cấm rõ ràng, bất kể vì lý do gì."
Cậu nói: "Vậy chắc sẽ thu hồi việc tạm tha và đưa về nhà tù ngay lập tức đúng không?"
Trương Nhất Chi do dự, Trình Lãng đáp: "Cũng chưa chắc, phải xem cán bộ cải huấn viết báo cáo và đánh giá về sự việc này như thế nào. Nếu chúng ta chỉ xuất phát từ tự vệ, anh lại nghĩ cán bộ cải huấn của chúng ta sẽ không vô lý như thế."
"Ừm, trông cậu ấy có vẻ rất tốt." Trương Nhất Chi cũng nói.
Ôn Ngộ Hà cười một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo của Thu Diễm, đôi mắt trong như hồ nước mùa xuân, còn đôi môi mỏng đẹp kia chỉ toàn nói những lời nhìn như tràn đầy nguyên tắc nhưng mâu thuẫn. Hắn nói: "Chị Chi này, chị nói xem anh ta có ngây thơ không?"
Trương Nhất Chi đấm vào cánh tay hắn một cái, cười nói: "Em đừng nói lời tổn thương như thế, người ta cũng vừa tốt nghiệp đi làm, nói chuyện hay làm việc thiên về sách vở là điều bình thường."
Ôn Ngộ Hà không cho là đúng, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Em không tổn thương anh ta, ý em là cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi, nhận thức về xã hội còn chân, thiện, mỹ như thế, dễ khiến người ta ghen tị và ghen ghét."
Lúc này hai người còn lại không trêu chọc nữa, nụ cười của Trương Nhất Chi cũng dần nhạt đi.
Xe van xuống khỏi cầu vượt, Trình Lãng chỉ đường cho bác tài, "Trên đường Dương Châu, hướng Nhị Kiều Lý, đúng, lái thêm năm trăm mét nữa có một chỗ rẽ, lái xe vào là đến rồi. Nhìn số nhà đi, đúng, là vườn Xuân Phong."
Vẻ mặt Ôn Ngộ Hà hơi sững sờ, hắn nhìn thấy cổng trường rộng lớn cách họ một con đường, đối diện với Nhị Kiều Lý, bên trên có dòng chữ "Đại Học Y Trừng Giang" được viết bằng nét chữ thư pháp cứng cáp mạnh mẽ. Đây là ngôi trường danh tiếng lâu đời, được thành lập từ năm 1919. Trong khoảng cách gần thế này, qua cổng chính còn có thể nhìn thấy hàng cây ngô đồng che khuất bầu trời.
Gần chạng vạng tối, lại là mùa tốt nghiệp nên cổng chính đông người ra vào, rất nhiều gương mặt tươi cười trẻ trung bay ra từ bên trong như những đám mây.
Nhẹ nhàng, tùy ý, tràn ngập khát khao vô tận về tương lai.
Ôn Ngộ Hà lẳng lặng nhìn một lúc, hắn không biết nhà cha mẹ Trình Lãng lại gần nơi này đến vậy.
Sau khi xuống xe hắn luôn quay lưng về phía đại học y, chuyển hành lý giúp Trương Nhất Chi, đi vào nhà cũ không có thang máy, hì hục đi lên tầng năm, một chuyến, hai chuyến nhưng không liếc nhìn đối diện nữa.
Căn nhà của cha mẹ Trình Lãng tuy cũ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, điện nước đều thông. Trình Lãng nói lúc y mới ra đã ở đây hai đêm, sau đó có người bạn cũ biết tin hỏi y có muốn đến nhà máy giúp đỡ anh ta không. Trình Lãng đồng ý luôn, chuyển đồ đạc đến ngay hôm đó. Bây giờ Trương Nhất Chi tới đây đúng lúc sống yên tĩnh.
Mọi thứ trong nhà đều rất đơn giản, nhưng có rất nhiều sách xếp chồng trong phòng khách, Trình Lãng nói trước kia cha mẹ y là giáo viên trường cấp hai gần đó. Trương Nhất Chi chọn căn phòng nhỏ hơn, trên tường trong phòng còn dán một vài giấy khen Trình Lãng giành được từ tiểu học đến cấp hai: hạng nhất khối, giải thưởng cuộc thi hóa, giải thưởng Olympic toán, v.v. Trình Lãng cười nói trước kia cha mẹ không nỡ vứt nên y cũng nghe theo họ, nếu Trương Nhất Chi ở không tự nhiên có thể bóc ra.
Trương Nhất Chi vội nói không cần, cô cảm thấy như vậy rất tốt, cứ để ngôi nhà như trước đây, ít nhiều cũng có kỷ niệm.
Trình Lãng lại nói với Ôn Ngộ Hà, "Tiểu Ôn, hay là chú đi xem căn phòng khác ở đây? Nếu ngày nào đó chú không ở nhà trọ nữa thì cứ đến ở?"
Ôn Ngộ Hà biết mình sẽ không đến ở, nhưng hắn vẫn không muốn phụ ý tốt của Trình Lãng. Đây chắc là phòng ngủ cũ của cha mẹ Trình Lãng, đồ dùng trong nhà còn là đồ từ những thập niên 80, cực kỳ cổ xưa nhưng rất chắc chắn. Một căn phòng sạch sẽ, ngoài cửa sổ là bóng cây ngô đồng mát mẻ, khiến trong lòng hắn có mấy phần thiện cảm, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn anh Trình, em thực sự không cần ở đây."
"Được, dù sao cũng dẫn chú đi cho biết đường, nếu ngày nào không còn chỗ đi cứ xem như đường lui." Trình Lãng cũng không miễn cưỡng nữa.
Trương Nhất Chi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Ôn Ngộ Hà tìm cái khăn cẩn thận lau bàn ghế và tủ quần áo. Trình Lãng nhìn thời gian nói, "Đã hơn năm giờ rồi, hay là buổi tối chúng ta ăn cơm ở đây? Nhưng anh không biết nấu cơm, anh đi mua ít đồ ăn chín, chúng ta ăn đơn giản thôi."
Ôn Ngộ Hà vào bếp nhìn, có thể bật bếp, thậm chí có đủ dầu muối tương dấm, hắn nói: "Em biết nấu cơm, để em đi mua thức ăn."
Trương Nhất Chi thò đầu ra từ phòng ngủ: "Em cũng biết nấu."
"Vậy được." Trình Lãng nói với Ôn Ngộ Hà, "Vậy anh đi cùng chú, chú không biết chỗ mua thức ăn, anh dẫn chú đi."
Chợ thức ăn không xa, ra khỏi khu dân cư, ra khỏi ngõ rồi rẽ trái, lại đi mấy trăm mét về phía Nhị Kiều Lý là đến. Vừa rồi Ôn Ngộ Hà không nói hắn biết chỗ mua thức ăn, hắn từng mua thức ăn ở đây vô số lần, nấu cơm cho một người suốt một năm. Người kia nói hắn nấu cơm ngon, nên hắn nấu mỗi ngày, bữa nào cũng nấu, bản thân ăn không nhiều, nhưng nhìn đối phương thích ăn cơm hắn nấu sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!