Chương 106: Em, đã rơi về phía anh mà không thể chống lại (Hoàn)

Khi vụ án của Ngô Vị vừa mới chính thức lập hồ sơ, Ôn Ngộ Hà đã đến Lê Xuyên.

Mọi thứ đúng như Thu Diễm dự đoán. Vì có rất nhiều người liên quan đến vụ án này, tình tiết vụ án phức tạp và mức độ nghiêm trọng nên đã được chuyển cho cục thành phố Lê Xuyên. Trong đó vụ án Ngô Vị bị tình nghi giết Ngô Phương Lâm đã thành lập đội điều tra đặc biệt, còn vụ án anh ta bị tình nghi lợi dụng chức vụ để xâm hại toàn bộ phụ nữ thôn Bích Thủy đã thành lập đội điều tra đặc biệt khác, hai bên cùng lúc tiến hành điều tra.

Thu Diễm đã đi xin một giấy thông hành đặc biệt, để anh có thể hỗ trợ cảnh sát cùng điều tra, giống như phóng viên đi cùng. Anh ghi lại tất cả nguyên nhân hậu quả của vụ án này, từng li từng tí, tương lai sẽ tập hợp thành một vụ án nổi bật nhất trong báo cáo điều tra của anh.

Anh cũng từng nghĩ, từ Lợi Giang Bành đến Ngô Vị thật ra không có gì khác nhau về bản chất, đều là quyền lực và cái ác trong con người ảnh hưởng lẫn nhau, khiến họ coi trời bằng vung, cho rằng mệnh ta do ta không do trời.

Quá ngông cuồng.

Cảnh sát lần lượt lập biên bản cho từng phụ nữ thôn Bích Thủy. Ngoại trừ một số người không nhận, hầu hết mọi người nhìn thấy cảnh sát ngồi bên cạnh đã sợ tới mức quên cách che giấu, thú nhận họ và Ngô Vị thực sự có quan hệ đó. Nhưng điều khiến cảnh sát đau đầu đó là hầu như tất cả mọi người không cho rằng cách làm này của Ngô Vị có vấn đề, ngược lại còn nói đỡ cho anh ta:  Thật ra anh ta khá tốt, cũng chưa từng cưỡng ép chúng tôi.

Phải dùng rất nhiều hơi sức, mới có một bộ phận phụ nữ nhận thức được cách làm của Ngô Vị là một loại kiểm soát tinh thần. Anh ta đang kiểm soát họ bằng tài chính và cơ thể, nhưng họ vẫn rất khó đặt Ngô Vị và Ngô Phương Lâm ngang hàng.

Khi ghi chép những điều này, Thu Diễm nặng nề cảm thán trong cuốn sổ của mình.

Toàn bộ quá trình điều tra kéo dài ba tháng, Thu Diễm chưa từng rời đi, trong lúc đó Ôn Ngộ Hà quay về làm việc, có thời gian rảnh sẽ đến với anh. Sau ba tháng, viện kiểm sát thành phố Lê Xuyên khởi tố, mở phiên tòa đầu tiên.

Hai tổ điều tra đặc biệt đều nắm giữ bằng chứng xác thực, giao cho viện kiểm sát. Khi kiểm sát viên phát biểu trước tòa, Thu Diễm ngồi trên ghế dự thính, nhìn Ngô Vị trên ghế bị cáo. Ánh mắt hai người chạm nhau, lần đầu tiên Thu Diễm nhìn thấy sự thù hận sáng rõ trong mắt Ngô Vị, anh ta không làm "người tốt", không che giấu nữa.

Thu Diễm rất bình tĩnh, vẫn làm ghi chép của anh.

Ngô Vị phủ nhận mọi cáo buộc, nhưng vụ án giết người có nhân chứng vật chứng, trên con dao dưa hấu kia tràn đầy dấu vân tay của Ngô Vị. Sau khi đoạn video anh ta dùng để de dọa Diêu Tiểu Đào được khôi phục bằng công nghệ, âm thanh Ngô Vị hành hung cũng được ghi vào.

Mà thôn Bích Thủy ngoài Diêu Tiểu Đào và Lương Quyên Quyên vẫn có một bộ phận phụ nữ đồng ý ra tòa làm chứng, chứng minh Ngô Vị kiểm soát và xâm hại tập thể họ.

Ngô Vị bị kết tội mưu sát, tội cưỡng h**p, tuyên án tù chung thân.

Thu Diễm đã ghi lại đầy đủ, trong báo cáo viết sau đó, tất cả những người liên quan đến vụ án đều dùng tên giả.

Vụ án kéo dài hơn một năm này kết thúc như vậy, sau khi tòa tuyên án, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay.

Thu Diễm chưa bao giờ cảm thấy mình nhẹ nhõm như lúc này. Như trong email Lương Quyên Quyên viết cho anh, anh cũng tin vào một chân lý đơn giản, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Tất cả mọi người sẽ tự ăn "quả", anh cũng có "quả" của mình. Anh có sự nghiệp yêu thích, có người yêu nhất định sẽ bầu bạn cả đời, đây là "quả" của anh.

Trong tiếng vỗ tay tại tòa, anh nghiêng đầu ghé vào tai Ôn Ngộ Hà nói: "Vẫn nên làm một người tốt." Nếu anh không phải người tốt sẽ không có được người yêu như Ôn Ngộ Hà.

Ôn Ngộ Hà cười với anh. Thu Diễm không biết rằng trong lòng Ôn Ngộ Hà cũng nghĩ đến lời nói giống anh. Hắn cảm thấy Thu Diễm ở bên hắn là phần thưởng ông trời cho hắn vì hắn là người tốt.

Sau khi ăn cơm tối với Lâm Giang Nhai và La Ngạn Nê ở Lê Xuyên, từ chối lời mời ngủ lại của đôi vợ chồng, Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà không hẹn mà cùng muốn quay về thị trấn Xuân Vụ đi dạo.

Lâm Giang Nhai kiên trì đưa họ tới đó. Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà chọn xuống xe trên cầu Xuân Vụ, sau đó chậm rãi đi tới. Cuối tháng Tám, đang là thời tiết đẹp trên núi, ban đêm hơi lạnh, thích hợp để nắm tay đi dạo.

Tất nhiên, họ không làm hành động khác người như thế ở thị trấn này, huống hồ hơn một nửa người ở thị trấn đều biết Ôn Ngộ Hà.

Trên đường đi có rất nhiều người chào họ, "A, bác sĩ Ôn về lúc nào vậy? Còn tưởng là cậu không quay lại nữa."

Thậm chí còn có các cô các thím quen biết, đòi Ôn Ngộ Hà khám bệnh cho mình ngay trên đường, "Dạo này thắt lưng thím lại khó chịu, thuốc cao trước kia bác sĩ Ôn kê cho thím còn không? Bây giờ phòng khám bệnh của các cậu không bán nữa, thật là."

Ôn Ngộ Hà đành phải trả lời từng câu, nói thắt lưng này dán thuốc cao thật ra không có tác dụng gì nhiều, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, kết hợp lao động và nghỉ ngơi.

Thu Diễm đứng bên cạnh cười nhìn hắn, cảm thấy trước kia Ôn Ngộ Hà luôn nói mình ghét con người nhất, nhưng thật ra hắn ở đâu nhân duyên cũng rất tốt. Là kiểu người dễ mến bẩm sinh.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi những bác gái này, Ôn Ngộ Hà dắt Thu Diễm nhanh chóng đi về phía trước. Thật ra hai người cũng không có mục đích gì, chỉ tùy tiện đi bộ.

Đi ngang qua phòng khám bệnh Xuân Vụ, qua cánh cửa nhìn thấy một thanh niên xa lạ đang bận việc bên trong, truyền nước cho người ta. Hai người không đi vào quấy rầy cậu, Thu Diễm nói: "Thú thật anh rất nhớ nơi này."

Ôn Ngộ Hà ngẩng đầu nhìn tầng hai: "Em cũng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!