Mùa này không mua được Freesia, Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà đến cửa hàng hoa mua Thu hải đường, từng chùm hoa nở rộ xán lạn. Trên đường đến núi Lạc Anh, cuối cùng Thu Diễm nhắc đến di thư của Lợi Ninh, anh nói: "Khi Tần Hải Song và Chu Phỉ lục soát nhà họ Lợi đã tìm được, anh cũng nhìn thấy."
Ôn Ngộ Hà cắn răng, Thu Diễm nói: "Sau đó tờ giấy kia bị cảnh sát giữ lại xem như vật chứng, nếu em muốn đọc, lát nữa anh đến cục công anh với em, bây giờ vụ án đã được giải quyết, có lẽ có thể xin mang nó về."
Một lúc sau, Ôn Ngộ Hà nói: "Được."
Lần cuối cùng hai người tới đây là đêm khuya gió lớn tuyết lớn kia, tìm được Giang Tiểu Hàng chạy trốn ở đây. Ôn Ngộ Hà muốn chỉ đường cho Thu Diễm, lại phát hiện hình như anh rất quen thuộc, lái xe đến bãi đậu xe gần mộ Lợi Ninh nhất.
Bia mộ của Lợi Ninh được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như có người lau mỗi ngày. Ôn Ngộ Hà vốn chuẩn bị bình nước và khăn lau, muốn tới đây dọn dẹp, bây giờ lại không phát huy được tác dụng.
Hai người vừa đến, có một nhân viên mặc đồng phục xách thùng nước đi tới, ngẩn người khi thấy Thu Diễm, sau đó nói: "Anh Thu, anh tới rồi."
Ôn Ngộ Hà cũng sững sờ. Thu Diễm có vẻ hơi xấu hổ, nói với nhân viên kia: "Ừ, hôm nay không cần làm phiền anh, cảm ơn."
"Được." Người kia cũng lịch sự gật đầu với Ôn Ngộ Hà, sau đó xách thùng nước quay về.
Ôn Ngộ Hà đột nhiên phản ứng lại: "Là anh sắp xếp?" Bảo sao bia mộ trơn bóng như mới.
Thu Diễm đành thừa nhận: "Đúng, có điều… Anh có ý riêng."
Anh nói: "Lúc đó anh không tìm được em, sau đó nghĩ, em có thể mặc kệ mọi nơi trên thế giới, nhưng em nhất định sẽ tới đây. Thế là anh dùng tiền thuê nhân viên ở đây xử lý bia mộ mỗi ngày, tiện thể chú ý giúp anh có ai đến bái tế không. Nếu có nhất định phải báo cho anh ngay lập tức."
Ôn Ngộ Hà chợt có cảm giác hắn mắc nợ cả hai người, những người yêu hắn và hắn cũng yêu.
Mặt trời dần ngả về Tây, Ôn Ngộ Hà kéo Thu Diễm cùng ngồi xổm xuống, đặt hoa hải đường nở rộ trước bia mộ. Ôn Ngộ Hà nhìn vào mắt Lợi Ninh trên ảnh và nói: "Tiểu Linh, em muốn anh làm quen với một người, có lẽ anh đã biết anh ấy từ lâu. Anh ấy là Thu Diễm."
Ánh mắt Lợi Ninh dịu dàng lại trong veo, Ôn Ngộ Hà lẳng lặng nói: "Bây giờ anh ấy là người yêu của em."
Người ở hai thế giới nhìn nhau qua một tấm ảnh, Thu Diễm nói với Ôn Ngộ Hà: "Anh biết em có chuyện muốn nói với A Ninh, anh qua bên kia chờ em."
Anh đứng dậy bước lên bậc thang, Ôn Ngộ Hà ngồi bệt trước bia mộ. Hắn không nói lải nhải, có rất nhiều lời trong lòng đã nói với Lợi Ninh vô số lần ở trong mơ và trong lòng. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Tiểu Ninh, không biết bây giờ anh đang ở đâu, ở một thế giới khác hay quay lại nhân gian một lần nữa. Em mất một thời gian rất dài mới nhận ra rằng cuộc sống vẫn có thể tiến về phía trước, em nghĩ anh cũng vậy.
Em đến nói lời từ biệt."
"Em nghĩ, có lẽ anh cũng muốn nhìn em tiến về phía trước, cũng muốn nói lời từ biệt với em đúng không. Em thường nghĩ, nếu lúc đó người chết là em, nhất định sẽ hy vọng anh giải thoát từ sớm. Nếu anh cố chấp không chịu, em thậm chí sẽ tức giận. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước em chán chường uể oải như vậy, không biết anh có từng mắng em không, thực sự nên mắng."
"Tiểu Ninh ơi, Thu Diễm là tên ngốc giống anh, có lẽ chỉ có người ngốc như các anh mới thích em. Em sẽ sống một cuộc sống tốt với anh ấy. Có lẽ anh có thể nhìn thấy, có thể biết được những chuyện xảy ra trên thế giới này, anh sẽ chúc phúc cho em, đúng không?"
Vừa dứt lời, hoàng hôn yên bình nóng rực chợt nổi lên cơn gió núi dịu dàng, ngọn cây rung rộng, rừng thông đu đưa. Ôn Ngộ Hà đứng lên, ngọn gió kia lượn quanh thung lũng, không nhanh không chậm như một điệu nhảy thả lỏng nhẹ nhàng, một lúc sau mới lắng lại.
Ôn Ngộ Hà không khỏi nở nụ cười thản nhiên với thung lũng.
Sau khi xuống núi, hai người đến cục công an thành phố một chuyến. Trước đó đã đánh tiếng với Chu Phỉ. Khoảng thời gian này Chu Phỉ đã thăng chức, hiện là phó phòng. Thu Diễm nói rõ mục đích đến, Chu Phỉ nói vật chứng vẫn còn, bây giờ có thể cho Ôn Ngộ Hà xem. Nhưng xin chuộc về vẫn cần có phán quyết của tòa, thật ra chỉ là vấn đề thủ tục.
Thu Diễm sẽ xử lý những chuyện này, Ôn Ngộ Hà v**t v* trang giấy mỏng bên trong túi kín kia, nhìn một lúc lâu sau đó trả lại cho Chu Phỉ: "Cảm ơn."
Hắn bình tĩnh, Thu Diễm cũng biết giờ phút này hắn bình tĩnh, chính vì như vậy anh mới có thể dẫn hắn tới đây vào lúc này.
Khi hai người ra khỏi cục công an, đường đã lên đèn hoa, vô số dòng xe cộ và dòng người tiến về phía trước. Lúc này Ôn Ngộ Hà mới có cảm giác cuộc đời như giấc mơ. Hình như nửa đời trước đã kết thúc, còn nửa đời sau hắn đang mong chờ được ôm lấy nó, mong chờ bắt đầu.
Có người nói rằng điều đẹp nhất trên thế giới này thật ra là chờ mong và hy vọng, Ôn Ngộ Hà lúc này cảm nhận sâu sắc điều này.
Để tiện cho mọi người tụ tập với nhau, Ôn Ngộ Hà hẹn Trình Lãng và Trương Nhất Chi đến quán cơm Hảo Vận Lai của anh Báo. Thu Diễm lại gọi Trịnh Tư Tâm. Những người trước kia quan tâm Ôn Ngộ Hà giờ lại tụ hội, mọi người đều sững sờ khi nhận được tin, ai cũng hỏi, "Cậu về rồi?"
"Mẹ kiếp mày còn biết trở về?"
"Tiểu Hà, hai năm qua em đi đâu vậy? Sao không trả lời tin nhắn nào?"
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!