Thật ra suôn sẻ hơn come out trong tưởng tượng của Thu Diễm. Dương Nhạn quan tâm tình cảm của họ, nói chung phụ nữ đều cảm tính. Bà biết những gì Ôn Ngộ Hà trải qua vì tìm kiếm sự thật cho bạn trai cũ, nghĩ rằng chàng trai như vậy yêu sâu đậm và kiên định, rất tán thành lựa chọn của Thu Diễm. Còn Thu Hồng Tín hỏi thăm tình trạng hiện tại của Ôn Ngộ Hà, công việc thế nào, cuộc sống ra sao. Thu Diễm nói chi tiết từng cái đúng sự thật.
Biết được bây giờ Ôn Ngộ Hà đã quay về Trừng Giang cùng anh, sống trong căn hộ ở bên ngoài, họ bảo Thu Diễm sớm dẫn hắn về ăn cơm. Lại nói nếu các con đã quyết định thì đừng thuê chung cư nữa, đi xem nhà, gia đình có thể trả khoản trả trước, các con trả dần khoản vay hàng tháng.
Thu Diễm vẫn chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, nhưng anh biết thật ra bây giờ cần phải nghĩ đến những thứ này. Tương lai của hai người không chỉ có mối liên hệ về tinh thần, mà có rất nhiều thứ trong hiện thực cần quản lý tốt. Nhưng, anh cảm thấy những cái này cần bàn bạc với Ôn Ngộ Hà rồi quyết định.
Nhưng sự ủng hộ này của bố mẹ đã cho anh sức mạnh vô tận. Tối nay sau khi nói chuyện xong, anh chỉ muốn nhanh nhanh gặp Ôn Ngộ Hà, trực tiếp nói với hắn bố mẹ anh đều rất thích hắn, sẽ không có bất kỳ ngăn cản nào.
Trong một quán ăn Quảng Đông gần đại học y, Ôn Ngộ Hà và Quý Nhan ngồi trong phòng nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện.
Trước đó Ôn Ngộ Hà đến phòng thí nghiệm tìm Quý Nhan, vừa gặp cô hắn lại nói không nên lời. Hắn vốn như vậy đối với Quý Nhan, trong lòng luôn có cảm xúc vô thức xem đối phương là mẹ, vừa biết không thể như vậy, vừa cố gắng kiềm chế.
Trong phòng thí nghiệm không tiện nói chuyện, đến khi ăn cơm, Quý Nhan mới hỏi rõ hành tung của hắn trong khoảng thời gian này. Biết hắn làm việc trong một phòng khám tư ở thị trấn Xuân Vụ, bà liên tục nói tốt. Ôn Ngộ Hà biết Quý Nhan không phải kiểu giáo viên luôn thôi thúc hắn tiến lên, lúc đó dặn dò mọi thứ cũng chỉ vì biết nguyện vọng ban đầu của Ôn Ngộ Hà với y học. Hắn nói nếu không phải lúc đó cô khăng khăng bảo em thi chứng chỉ, có lẽ em không thể kiên trì được.
Về việc bây giờ quay về Trừng Giang, Ôn Ngộ Hà tự nhiên kể với Quý Nhan chuyện của hắn và Thu Diễm.
Sau khi hơi sững sờ, Quý Nhan lại nở nụ cười không kìm được vui mừng, nói Thu Diễm là người rất lương thiện chính trực, lại nói các em có thể ở bên nhau thực sự rất tốt.
Hoàn toàn không nhắc đến mấy lời như đồng tính không phù hợp. Giờ phút này Ôn Ngộ Hà nhớ đến Thu Diễm có lẽ cũng đang kể chuyện tình cảm với gia đình. Hắn cảm thấy anh nói đúng, người thật sự thương họ sẽ ủng hộ họ.
Quý Nhan còn hỏi Ôn Ngộ Hà dự định công việc và nói cho hắn một tin tức. Phòng thí nghiệm ban đầu của học viện sẽ độc lập, có người đầu tư bên ngoài sẵn sàng bơm tiền, cùng học viện thành lập một phòng thí nghiệm thương mại, có thể triển khai nhiều dự án hơn. Quý Nhan hiện là người phụ trách thực tế của phòng thí nghiệm thương mại này, hỏi Ôn Ngộ Hà còn muốn quay về làm việc không.
Thoát khỏi thuộc tính của cơ quan công cộng, tiền án quá khứ của Ôn Ngộ Hà không còn là chướng ngại, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Hắn nghĩ nếu nói cho Thu Diễm biết tin này, chắc chắn anh ấy còn vui hơn mình.
Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Quý Nhan đề nghị cùng đi dạo trong trường một lát, cho nên họ chậm rãi đi quanh sân bóng ban đêm. Giờ là cuối kỳ nghỉ hè, đã có một số sinh viên quay lại trường sớm. Ban ngày trời nóng quá, sân bóng ban đêm ngược lại có rất nhiều người đến tập luyện, chơi bóng, rất đông vui.
Ôn Ngộ Hà nhớ một câu từng đọc trước đây, đại học giống như chiếc hộp giữ tươi, bên trong luôn luôn chứa đầy những lứa thiếu niên, luôn luôn có vô số vòng những người trẻ khoảng hai mươi tuổi, để nơi này mãi mãi trẻ trung. Lúc này hắn ngồi trên khán đài, nhớ đến rất nhiều chuyện thời học sinh, nhớ đến Lợi Ninh, lần đầu tiên có cảm giác "Xa xôi".
Trước kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy Lợi Ninh xa xôi. Đôi khi nửa đêm tỉnh mơ, nhớ lại mối tình kia, nhớ lại Lợi Ninh đều như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Giống như sinh mạng của hắn đã dừng lại ở đó, sẽ không thụt lùi cũng sẽ không tiến lên. Năm tháng qua đi không liên quan gì với hắn, tốt đẹp và hạnh phúc trong tương lai cũng không liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ, hắn có cảm giác kỳ lạ không diễn tả được. Lợi Ninh vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, nhưng hắn cảm thấy những thời gian đó đều đang đi xa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thời gian "trôi đi". Những hình ảnh kia lướt qua trước mặt hắn, bóng dáng Lợi Ninh lùi lại như bị gió thổi. Hắn nhớ lại mối tình ấy, có tiếc nuối nhưng không còn cố chấp nữa.
Hãy để mọi thứ bay theo gió, nước chảy bèo trôi, để tất cả tình cảm đến nơi chúng nên đến, nhớ những gì nên nhớ, đi về phía trước nên đi.
Lúc này Ôn Ngộ Hà đột nhiên hiểu được ý nghĩa của "buông bỏ".
Điện thoại rung, là Thu Diễm gọi điện tới hỏi hắn ở đâu, nói bên anh kết thúc rồi muốn tới đón hắn.
Ôn Ngộ Hà nói đang ở sân bóng đại học y, tản bộ nói chuyện phiếm với Quý Nhan.
Thu Diễm bảo họ chờ anh.
Cúp điện thoại, Ôn Ngộ Hà nói với Quý Nhan: "Lát nữa Tiểu Thu sẽ đến."
Quý Nhan gật đầu: "Được, đúng lúc cô cũng muốn gặp cậu ấy."
Chưa đến hai mươi phút sau, Thu Diễm đã tới. Anh đi vào sân bóng từ lối đi, Ôn Ngộ Hà đứng trên tầng ba khán đài vẫy tay với anh. Lúc Thu Diễm chạy về phía hắn, Ôn Ngộ Hà đột nhiên dâng lên bốc đồng, xung quanh có rất nhiều người, cô giáo cũng ở đây, hắn lại chạy tới ôm lấy Thu Diễm.
Thở hổn hển, ôm chặt cứng.
Thu Diễm sững sờ, sau đó cũng ôm lại hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Ngộ Hà lắc đầu, nói không nên lời, hình như chỉ mới không gặp một lúc, giờ đã không chịu được chia xa.
Một lúc sau, Ôn Ngộ Hà mới buông tay ra, hai người cùng đi đến trước mặt Quý Nhan. Cả hai đều hơi xấu hổ đỏ mặt, Thu Diễm liếc nhìn Ôn Ngộ Hà, trong mắt đong đầy ý cười, sau đó mới chào Quý Nhan: "Cô Quý, đã lâu không gặp."
Ấn tượng ban đầu của Quý Nhan về Thu Diễm với tư cách là viên chức cải huấn của Ôn Ngộ Hà, đến trường vài lần để xin một suất dự thính chương trình học bình thường và giáo dục dành cho người lớn giúp Ôn Ngộ Hà. Cô biết đây không phải là công việc của viên chức cải huấn. Bản thân cô tin tưởng Ôn Ngộ Hà nên tự nhiên cũng có hảo cảm với một người khác cũng giúp đỡ Ôn Ngộ Hà.
Quý Nhan nói: "Các em đều quay về đây, tốt quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!