Chương 10: (Vô Đề)

Lúc ba người ra khỏi sở tư pháp đã qua giữa trưa, đầu đội nắng chang chang không nói tiếng nào nhưng lại không hẹn mà cùng đi về phía ga tàu điện ngầm. Đến trước một quán mì nhỏ trong ngõ, Trình Lãng gọi hai người kia lại: "Hai người có đói không? Có muốn cùng ăn bát mì không?"

Ôn Ngộ Hà và Trương Nhất Chi đều đứng lại do dự một lát, Trình Lãng vung tay lên: "Gặp được nhau cũng là cái duyên, tôi mời hai người."

Ôn Ngộ Hà vội nói, "Không cần, tôi tự mua."

Trương Nhất Chi cũng nói: "Tôi mang tiền, tôi vẫn còn tiền."

"Một bát mì thôi mà, không sao." Trình Lãng gọi bát mì thịt bò, hỏi hai người còn lại ăn gì, Ôn Ngộ Hà nhìn một lúc lâu rồi gọi bát mì cá đù vàng, Trương Nhất Chi gọi mì dưa chua.

Cửa hàng nhỏ ở ven đường, người ra người vào, điều hòa cũng không hiệu quả lắm, mấy người ngồi bên trong chẳng mấy chốc đã nóng toát mồ hôi. Mì vẫn chưa lên, Trình Lãng lặp lại câu nói kia, gặp được nhau cũng là cái duyên.

Ôn Ngộ Hà không tiếp lời, Trương Nhất Chi lại gật đầu, nói: "Anh Trình ơi, em gọi anh như vậy được chứ?"

"Được, được hết."

Trương Nhất Chi nói: "Anh xui xẻo thật, anh có khống chế được vụ cháy kia đâu."

Vừa nhắc đến chuyện này, Trình Lãng cũng rơi vào im lặng. Trương Nhất Chi nhớ vợ y cũng bỏ mạng trong sự cố lần đó, lại nói lia lịa: "Xin lỗi em không cố tình nhắc đến, chỉ là lúc nãy nghe cán bộ nói về vụ án của anh, cảm thấy thực sự…"

Trình Lãng cười nhạt: "Không sao, là sự thật, không thể nói trong vụ cháy này không có trách nhiệm của anh, nếu không tòa cũng không kết án như thế, là trách nhiệm của anh, là anh quản lý không đến nơi đến chốn."

Trương Nhất Chi lại nói: "Haizz, không nhắc nữa không nhắc nữa, em không nên nói chuyện này, vừa rồi cán bộ nói đúng, nên nhìn về tương lai."

Mấy bát mì lần lượt bưng lên, ba người cúi đầu ăn.

"Ừ?" Trình Lãng đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tiểu Trương, anh nhớ vừa rồi em nói em hiện không có chỗ ở, đang ở tạm nhà chị gái đúng không?"

Trương Nhất Chi gật đầu, Trình Lãng nói: "Nếu em không ngại, chỗ anh vẫn còn một nơi để ở, dù sao bây giờ anh cũng ở trong nhà máy, ngày thường cũng không về."

Trương Nhất Chi ngẩn người, hỏi ở đâu, Trình Lãng đáp: "Là nhà cũ của bố mẹ anh, nhưng họ đã qua đời. Anh đã bán hết bất động sản trước đây để trả nợ, chỉ còn lại căn nhà cũ của bố mẹ, ở được nhưng nhà khá cũ, đồ dùng bên trong đều đơn giản."

Trương Nhất Chi hơi dao động, cô thực sự cũng cùng đường mạt lộ, tình huống của cô không có cách nào làm phiền bạn bè, người thân nhất là chị gái ở nhà chồng cũng ốc còn không mang nổi mình ốc. Từ khi xảy ra chuyện đến nay, cô đã ngủ trên sofa nhà chị gái hơn nửa tháng, nhà chồng chị gái ngày càng ngứa mắt cô.

"Vậy, em trả tiền thuê nhà cho anh nhé." Trương Nhất Chi vội nói.

Trình Lãng vừa ăn mì vừa xua tay: "Không cần." Y nhìn Trương Nhất Chi, lại nhìn Ôn Ngộ Hà, "Anh thấy chúng ta chẳng ai dư dả hơn ai, mọi người giúp được thì cứ giúp nhau thôi, nhà kia cũng để trống, em cứ ở đi."

Sau đó lại nói với Ôn Ngộ Hà: "Tiểu Ôn, hay chú cũng đến ở? Lúc nãy cán bộ nói chú vẫn ở nhà trọ, nhà anh có hai phòng, chú đến cũng ở được."

Trương Nhất Chi liền nói đúng đấy đúng đấy, ở cùng nhau còn có thể chăm sóc cho nhau.

Ôn Ngộ Hà lại từ chối mà không thèm suy nghĩ: "Không cần, cảm ơn anh Trình, chỗ ở hiện tại của em cũng tiện."

Trình Lãng vẫn muốn khuyên cậu vài câu, Ôn Ngộ Hà lại nói một cách lạnh nhạt nhưng kiên quyết: "Thực sự không cần."

Trình Lãng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn mì xong, Trình Lãng và Trương Nhất Chi đã hẹn chọn ngày không bằng gặp ngày, quyết định hôm nay chuyển nhà luôn.

Hầu hết đồ đạc dùng hằng ngày của Trương Nhất Chi vẫn ở nhà của cô, nhưng bây giờ cô không dám tùy tiện trở về căn nhà đó, chỉ sợ bị bọn cho vay nặng lãi tóm được. Tất nhiên Trình Lãng sẽ về cùng cô, Ôn Ngộ Hà nghe đến đây bèn nói vậy đi cùng đi, cậu thấy Trương Nhất Chi là phụ nữ, Trình Lãng thì trông như thư sinh gầy yếu, cảm thấy nếu hai người bị người ta tóm thật, có thể sẽ xảy ra chuyện.

Trương Nhất Chi luôn miệng cảm ơn, ba người đổi sang xe buýt đến nhà Trương Nhất Chi.

Ôn Ngộ Hà để ý thấy sau khi xuống xe buýt, Trương Nhất Chi luôn trong trạng thái căng thẳng. Đi một mạch đến nhà, ánh mắt lại cảnh giác nhìn bốn phía, cô nói với Trình Lãng: "Anh Trình ơi, chắc chắn có người canh chừng quanh nhà em, nếu anh thấy đầu trọc cánh tay có hình xăm thì chúng ta mau chạy."

Trình Lãng ôn tồn đáp: "Không sao, giữa ban ngày ban mặt, họ không thể làm gì đâu."

"Bọn chúng dữ lắm, có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!