Chương 17: (Vô Đề)

Ngày hồi môn, Trang Hàm thức dậy từ sớm.

Vân Nhi cẩn thận hầu hạ cậu đánh phấn hóa trang, tóc dài cũng búi lên ngay ngắn, lại cài lên trâm phụng cùng một vài phụ kiện cao quí thanh nhã.

"Vương Phi thật xinh đẹp."

Vân Nhi cười nói, cầm lấy kính đồng đưa đến trước mặt Trang Hàm.

Khóe môi Trang Hàm cong lên một nụ cười khổ, là nam mà, lại bị cô nương gia khen xinh đẹp, thật sự cảm thấy khó chịu.

Thay lên một bộ áo váy thanh lịch, nha hoàn Vân Nhi kiềm không được lại nói,

"Vương Phi thật xinh đẹp."

Trang Hàm khẽ cười,

"Vân Nhi mới sáng sớm, em đã nói ra câu này hai lần rồi."

Vân Nhi do dự nói,

"Vân Nhi chỉ là cảm thấy Vương Phi là một nam nhi, vậy mà đẹp đẽ còn hơn nữ tử, cho nên kiềm không được muốn khen người."

Vân Nhi..... Trang Hàm hoảng loạn, quay đầu nhìn nàng.

"Vương Phi người không cần hoảng, thật ra em và Tiểu An Tử sớm đã đoán ra người là nam tử rồi."

Trang Hàm tiếp lời nói,

"Hai người..... làm sao đoán ra được?"

"Tụi em từ nhỏ đã theo hầu Vương gia, sở thích gì của Vương gia cũng hiểu rõ tới tận gốc, kể từ khi cái người đó rời đi, tụi em là lần đầu tiên thấy Vương gia quan tâm một người như vậy a, cân nhắc một chút là có thể suy đoán ra tân Vương Phi là một người nam tử phi thường."

Trang Hàm đột nhiên có chút cảm thấy xấu hổ, cười nói, Ta biết rồi.

"Người cũng không cần xấu hổ, Vương gia nếu đã nhìn trúng người, mệnh có ông trời định, thay vì Vương Phi suốt ngày lo lắng, không bằng cứ thuận ông trời. Bồi bên cạnh Vương gia, sẽ không bạc đãi người."

"Nhưng ta muốn một cuộc sống bình thường, em hiểu không?" Trang Hàm đối lời nàng nói có chút bất mãn.

"Không phải chỉ là mặc nữ trang, giả nữ tử sao, ngoài mấy cái này, người cũng tính là rất may mắn rồi.

Vân Nhi làm nô tài, vốn không nên nói nhiều, nhưng Vương gia nhà ta trông thì lạnh băng băng, thật ra người rất lãng mạn.

Sự ôn nhu và chu đáo của người chỉ dành cho người Vương gia yêu thích.

Mấy ngày này Vương gia đối đãi với người thật không tệ.

Vương gia hắn vốn thích nam nhân, Vương Phi người không cần cảm thấy nằm dưới hắn oan uổng, nếu người có thể nắm bắt được tim của Vương gia, người có muốn trăng ở trên trời Vương gia cũng sẽ tìm cách để lấy xuống tặng người.

"Trang Hàm nghe đến ngây ngốc."Vân Nhi không có nói xạo, đây là Vân Nhi tận mắt chứng kiến đó, Vương gia đối với người hắn thích đều là nâng trên đầu tim, cho nên, Vương Phi, người phải nắm bắt cơ hội, đừng để người khác cướp lấy Vương gia từ bên cạnh người.

"Trang Hàm không quan tâm nha đầu này nghĩ thế nào, chỉ muốn nàng dừng luyên thuyên,"Đi bái kiến Vương gia thôi."

Vân Nhi lùi lại, phát hiện mới nãy mình lỡ lời rồi, sợ đến cả đường đi cũng không dám thở mạnh.

Trong lòng nàng ảo não oán tại sao bản thân lại không tim không phổi như vậy, cái gì nên nói, cái gì không nên nói mình không biết sao, uổng công làm nha hoàn bao nhiêu năm.

Ngô Văn Hiên ở trong thư phòng.

Từ sau hôm đại hôm ngày thứ hai, Ngô Văn Hiên chưa hề bước nửa bước vào tân phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!