Chương 16: (Vô Đề)

Trên đường về, Trang Hàm cước bộ rất nhanh, cho đến lúc vào phòng, vị đắng trong tim mới dần dần lộ ra trên mặt.

Cậu ôm ngực, vô lực mà dựa vào đầu giường ngồi xuống.

Ánh mắt cùng lời nói của phụ thân làm cho cậu rùng mình, thì ra từ đầu tới cuối trong tim của phụ thân, mình và nương, đều là người thân phận thấp hèn, cho dù trong người mình chảy một nửa dòng máu của ông.

Có thể, ông ta thấy, mình cùng nương là có cũng được không có cũng xong, nhưng vì mặt mũi, cho nên mới không có đuổi hai người đi đi?

Nghĩ tới khả năng này, Trang Hàm cười khổ hai tiếng.

Trang Hàm ta, vốn là thân nam nhi, lại phải dùng thân phận nữ tử mà sống, sự sỉ nhục này cũng thôi đi, hiện tại gả cho người ta làm vợ, còn bị nam nhân.....

Trang Hàm dựa trên đầu giường, trong tim đau đớn khôn xiết, lạnh nhạt của phụ thân, tàn nhẫn của đại nương, yếu đuối thiện lương của mẫu thân, cùng với oan uổng mấy năm nay của bản thân.

Nhiều năm như vậy, cậu cái gì cũng không dám nói, luôn đè xuống hết trong lòng, nhẫn, chỉ có thể nhẫn.

Một đống hỗn độn chết tiệt này quấy làm cho trong lòng cậu bất an.

Câu biết chỉ cần mình có một chút không cẩn thận thôi, sợ là những ngày sau này không dễ sống.

Trang Hàm cũng không phải là chưa từng nghĩ đến cách khác.

Nghĩ qua chết, nghĩ qua trốn, thật ra cũng tưởng tượng qua có một ngày có một người cao cao tại thượng, chính trực thiện lương đến cứu cậu.

Chỉ là cậu lấy đâu ra vận may cùng ích kỷ này.

Nương còn ở trong nhà đó, là người thân yêu nhất, quan trọng nhất trên cuộc đời này của cậu.

Nếu mình thật sự tìm đến chết, chỉ sợ cũng sẽ giết luôn mẫu thân a!

Cúp mắt nhìn nhìn nữ trang trên người, Trang Hàm tức giận đứng dậy, hung hăng xé bỏ hết trang sức trân châu, cởi ra váy dài đai lưng, ngã xuống trên giường, hốc mắt đầy nước mắt.

Cậu hận, rất hận.

Tại sao mình không thể đường đường chính chính dùng thân phận nam tử để sống?

Tại sao không thể cùng những đứa con trai khác giống nhau, vào học đường, luyện kiếm pháp, thi khoa cử, còn có thể có một cô nương mình thích bồi bên cạnh nửa đời còn lại?

Ông trời biết, cậu có bao nhiêu mong muốn mình được như các nam tử khác, hoàn thành nam nhi chí, có thể đạm tiếu phong sinh, tự do tự tại mà sống.

Nhưng mà tất cả đối với cậu mà nói, chỉ có thể ảo tưởng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng chầm chậm mở ra, Ngô Văn Hiên tiến vào, nhìn thấy trang sức trân châu và váy dài rơi rải trên sàn, ở giữa đôi mày mang theo lãnh ý, lớn tiếng nói, "Trang Hàm.

"Trang Hàm lúc này đầu óc mơ hồ, đang thương tâm, lấy đâu ra tâm tư để ý con người ở trước mắt, khàn giọng lạnh lùng đáp,"Vương gia có gì phân phó mau nói.

"Ngô Văn Hiên đứng yên trước mặt, nhìn cậu hỏi,"Thế nào? Bị mấy câu đó của phụ thân ngươi tổn thương rồi sao? Ngươi đường đường một nam tử, làm sao giống như cô nương gia chạy về phòng khóc hu hu, cũng thật là làm bổn vương khâm phục.

"Lời nói ra là như vậy, nhưng ngữ khí của Ngô Văn Hiên cơ hồ không có một chút ý nhạo báng, ngược lại trong tiếng nói còn mang theo một chút mềm mỏng. Trang Hàm nhấc đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là bi thương."Nghĩ thoáng một chút." Ngô Văn Hiên thở dài nói, "Mỗi một người đến thế giới này, đều có một số sự tình vô năng bất lực, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ thuận tự nhiên."

"Ngươi..... không hiểu đâu."

"Bổn vương đương nhiên không thể hiểu, bổn vương cũng không phải là ngươi, làm sao có thể hiểu cảm thụ của ngươi được. Giống như uống nước lạnh nóng chỉ tự ngươi biết, vĩnh viễn đừng mong chờ người khác đồng cảm với ngươi." Ngô Văn Hiên ngồi xuống giường, nhìn Trang Hàm chăm chú nói,

"Nhưng bổn vương tin tưởng, ông trời cho ngươi trải qua những thứ này, chắc chắn có dụng ý riêng. Cho nên, ngươi cần gì phải bi thương như vậy?"

Trang Hàm nhìn nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu tỉ mĩ nhìn kỹ người này.

Hai mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn sâu thẳm, vậy mà lại mang theo một chút ấm áp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!