Lục Nghị lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Không biết có phải do đại thiếu gia sau khi say rượu nói lung tung hay không, vậy mà nói ra chuyện đã từng đánh Lưu gia đại cô gia một trận. Lần này đại cô gia không nhịn nữa, náo đến Thẩm gia, lại nói không lấy nổi cô nương Thẩm gia, đem đại cô nương đuổi về nhà. Hơn nữa…. giữa lúc lôi kéo đã làm lộ ra cánh tay của đại cô nương toàn là vết roi!
Nửa năm qua đại cô nương nhà chúng ta thường xuyên bị đại cô gia hành hạ!"
Thẩm Khước kinh ngạc mở to mắt, nói: "Phi tỷ tỷ bị đánh?"
Lục Nghị gật đầu liên tục, nói: "Nghe nói trên người đại cô nương có rất nhiều vết thương đã bắt đầu mờ đi, giống như những vết thương đã cũ, vì vậy mới biết đại cô gia vốn không phải đánh đại cô nương một hai lần."
Thẩm Khước nhíu mày, mặc dù nàng không thích Thẩm Phi, nhưng luôn cảm thấy nam nhân đánh nữ nhân là không đúng, đặc biệt là đánh thê tử của mình.
Nàng lại hỏi: "Vậy hiện giờ trong nhà như thế nào rồi? Phi tỷ tỷ thật sự bị đuổi về nhà rồi sao?"
Lục Nghị lắc đầu, nói: "Làm sao có thể! Nữ nhi xuất giá chính là bát nước đã đổ đi, nếu như đại cô nương thật sự bị đuổi về nhà, đối với Thẩm gia cũng là một chuyện rất xấu mặt. Hiện giờ trong nhà đang muốn đè chuyện này xuống, nỗ lực điều hoà. Nhưng Bạch di nương vốn không chịu! Ở trong nhà vừa khóc vừa náo, còn lấy dây thừng muốn thắt cổ tự tử!"
Lục Nghị vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Thích Giác đang ở bên cửa sổ, nhìn xem sắc mặt của chàng có thần sắc không kiên nhẫn hay không. Ba tiểu nha đầu theo sau Thẩm Khước gả đến Trầm Tiêu phủ, Niếp Tuyết từ nhỏ đã ở bên người Thẩm Khước, vẫn là tốt hơn một chút, hai người Lục Nghị và Hồng Nê lại sợ Thích Giác đến căng thẳng, lo sợ sẽ làm phiền đến chàng.
Lục Nghị thấy Thích Giác đặt bút xuống, cũng vội vàng im miệng, lo sợ bản thân quá ồn ào ảnh hưởng đến Thích Giác.
Thẩm Khước gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!"
Đợi Lục Nghị đi rồi, Thẩm Khước đi đến bên cạnh Thích Giác, hỏi: "Tiên sinh, mới sáng sớm, người viết thư cho ai vậy?"
Thích Giác đem bức thư đã viết xong gấp thành hai, đặt vào trong bì thư, nói: "Tiêu tỷ tỷ của con trong nhà xảy ra chút biến cố, năm nay có thể nàng sẽ đến Ngạc Nam."
"Nàng ấy muốn đến Ngạc Nam?" Thẩm Khước có chút bất ngờ.
"Còn chưa quyết định, có lẽ cũng gần như vậy." Thích Giác nói.
Thích Giác cũng đang suy xét chuyện Lục Nghị mới nói, kiếp trước, khi Thẩm Khước gả cho Lưu Nguyên Chí đã được mười sáu tuổi. Khi đó Lưu Nguyên Chí phong lưu háo sắc, nhưng lại có tiếng bĩ khí. Có điều sau khi Thẩm Khước gả qua đó, trước giờ không bước vào phòng của Thẩm Khước, lại phân phó hạ nhân đặc biệt chiếu cố, chưa bao giờ khiến nàng khó chịu, càng không động vào một đầu ngón tay của nàng.
Trong ấn tượng của Thích Giác, Lưu Nguyên Chí người này mặc dù là một hỗn tử, nữ nhân bên cạnh cũng nhiều, có điều hắn vẫn không đến nỗi đánh nữ nhân. Bây giờ tại sao lại đối với Thẩm Phi như thế? Ngược lại khiến Thích Giác thập phần ngoài ý muốn.
Thích Giác từ trong hồi ức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Khước đang cúi đầu, biểu tình có chút ủ rũ.
"Qua đây." Thích Giác nói.
Thẩm Khước bước đến, đứng cúi đầu trước mặt chàng.
"Làm sao vậy? Lo lắng cho Thẩm gia? Không phải là lo lắng cho Thẩm Phi chứ?" Thích Giác dễ dàng ôm Thẩm Khước đến trên đùi mình.
Thẩm Khước liền xoay người, dựa vào trên người Thích Giác, nàng tỳ cằm lên đầu vai của chàng, nói: "Tiêu tỷ tỷ thật sự sẽ đến Ngạc Nam thành sao? Sau khi nàng đến thì sẽ ở đâu? Là ở Trầm Tiêu phủ sao?"
Thích Giác không ngờ nàng lại vì chuyện này mà rầu rĩ không vui. Chàng nói: "Nhà họ ở trong Ngạc Nam thành có trạch tử riêng, đương nhiên sẽ không ở Trầm Tiêu phủ rồi."
"Vậy nàng ấy sẽ đến đây học cầm với tiên sinh sao?" Thẩm Khước bĩu môi, "A Khước cảm thấy khả năng chơi cầm của Tiêu tỷ tỷ đã thập phần lợi hại, không cần phải chịu khổ đến cầu tiên sinh dạy như vậy."
Thích Giác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng đen của Tiếu đứng ở phía xa đang nháy mắt ra hiệu cho chàng. Chàng liền vỗ nhẹ vào sau lưng Thẩm Khước, nói: "Ngoan, trước đi rửa mặt, ta có việc cần ra ngoài một chuyến. Trước đó không phải con nói muốn đi thăm Nguỵ tỷ tỷ của con sao? Ta thấy thời tiết hôm nay không tồi, sau khi dùng xong bữa sáng, bảo Ngư Đồng đưa con đi đi."
"Tiên sinh không cùng con ăn cơm sao?" Thẩm Khước hỏi.
Thích Giác nói: "Ừ."
"Con biết rồi." Thẩm Khước biết Thích Giác thật sự có chuyện, liền thả hai tay đang ôm quanh cổ của Thích Giác ra, có chút không tình nguyện từ trên người Thích Giác đi xuống.
Chàng đứng dậy, cầm lấy phong thư vừa mới viết xong trên bàn đi ra ngoài, lúc đi đến cửa lại dừng lại, quay người nhìn Thẩm Khước một cái, nói: "Không được suy nghĩ vớ vẩn."
"Con biết rồi." Thẩm Khước kéo kéo khoé miệng, miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi Thích Giác đi, Thẩm Khước để Lục Nghị và Hồng Nê hầu hạ tắm rửa ăn mặc chỉnh tề, sau đó thu lại chút khó chịu ở trong lòng, đi đến Yên gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!