Khi Hà thị về đến nhà, cả người vẫn còn đang run rẩy. Tô ma ma không có cách nào khác, đành phải cho hạ nhân lui xuống hết, bà đi đến trước mặt Hà thị trấn an nói: "Phu nhân, người nhất định đừng như vậy, tam cô nương còn quá nhỏ, lại là từ nhỏ không được nuôi ở bên người, không biết nghe thấy những lời vớ vẩn gì của người khác, nói hươu nói vượn. Hơn nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của người, đừng vì vài lời nói của tam cô nương mà khiến bản thân không thoải mái, lại hại đến thân thể của mình."
Hà thị than một tiếng, tâm tình có chút ổn định lại.
Tô ma ma bưng cho bà một chén trà nóng, hầu hạ bà uống. Mặc dù tâm tình của Hà thị ổn định hơn một chút, nhưng lại không nói một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Tô ma ma nhìn bộ dáng này của bà, cũng biết không khuyên được cái gì, đành phải đứng canh ở một bên không nói thêm gì nữa, nghĩ rằng có một số chuyện không phải người ngoài có thể khuyên, mà là cần bản thân tự thông suốt.
"Bà đi tìm Thẩm Khước rồi phải không!" Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng xông vào phòng, gầm lên với Hà thị: "Bà lại đi tìm nàng làm cái gì? Bà lại muốn làm gì?"
Cơn giận của Hà thị không dễ gì mới đè xuống được lại bùng lên lần nữa, bà đột nhiên đứng dậy nhìn Thẩm Hưu, hỏi: "Ta tìm nó làm gì còn cần phải xin chỉ thị từ con sao? Có phải trong mắt con mẫu thân của con không thể đi tìm nó, một khi đi thì chính là đi tìm phiền phức cho nó không?"
Thẩm Hưu cười lạnh một tiếng, nói: "Bà có tìm phiền phức cho nàng hay không thì trong lòng bà so với bất cứ ai khác đều rõ hơn!"
Tô ma ma đứng ở một bên nhìn khí thế của hai người có chút không đúng, vội vàng nói: "Đại thiếu gia a, phu nhân đến Yên gia đương nhiên là đi đón cô nương về nhà! Bây giờ Trầm Tiêu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, tam cô nương ở Yên gia cũng không phải phép, rốt cuộc vẫn nên quay về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, vài ngày này người đang bị bệnh, trong miệng liên tục nhắc tới tam cô nương, phu nhân cũng là vì tốt cho người, biết người nhớ muội muội, vì vậy mới đích thân đi một chuyến, muốn đón tam cô nương về!"
Thẩm Hưu trừng mắt nhìn Tô ma ma, nói: "Nhiều lời như vậy! Ta không biết hoá ra quy củ ở đây của mẫu thân ít như vậy! Chủ tử nói chuyện mà một nô tài có thể tuỳ tiện xen miệng vào!"
Ma ma cả kinh, vội vàng lùi về sau hai bước, trên miệng vội nói: "Không dám không dám, là nô tỳ quá phận!"
Hà thị có chút mệt mỏi vung tay, nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tô ma ma ra ngoài, lúc đi ra không quên đóng cửa lại. Trong tử viện có vài tiểu nha hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng, đang tò mò nhìn về phía bên này. Tô ma ma trừng mắt nhìn bọn họ, trách mắng: "Đi! Đi! Đi! Đi làm việc của các ngươi đi, ở đây xem náo nhiệt cái gì!"
"Con à," Hà thị thả nhẹ ngữ khí, nhìn Thẩm Hưu, "Con nên biết mẫu thân vì con cái gì cũng có thể làm, con chính là mạng của ta! Ta đi Yên gia chỉ đơn thuần muốn đón Thẩm Khước về nhà, không phải mấy ngày này con luôn lo lắng cho nó sao? Nó quay về rồi, con cũng không cần bệnh như vậy lại phải chạy ra ngoài."
Ánh mắt của Hà thị loé lên, làm bộ lơ đãng hỏi: "Con à, gần đây có phải có người nào nói hươu nói vượn bên tai con không? Ly gián quan hệ của chúng ta."
Thẩm Hưu hừ lạnh, nói: "Ly gián quan hệ giữa mẫu tử chúng ta? Quan hệ giữa mẫu tử chúng ta còn cần ly gián sao?"
"Con!" Cỗ oán khí trong ngực bà lại bùng lên, bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ương bướng của Thẩm Hưu, đành phải đè hoả khí trong lòng xuống một lần nữa. Nói: "Mặc kệ là ai đang ly gián quan hệ của mẫu tử chúng ta, mặc kệ đã nói những lời nói bừa bãi gì lừa dối người khác. Nhưng con đã lớn, tương lai cả Thẩm gia đều dựa vào con, con có thể không nghe lời mẫu thân.
Nhưng, con cũng nên tự phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai, không để bất cứ ai sắp đặt!"
"Đúng sai phức tạp, nhi tử tự biết phân biệt, không nhọc mẫu thân phí tâm dạy bảo! Trông sắc mặt của mẫu thân cũng không tốt lắm, vậy thì bản thân tự dưỡng sức cho tốt đi! Nhi tử cáo lui!" Thẩm Hưu phất tay áo, không nhìn sắc mặt của Hà thị, đạp cửa đi ra.
Hà thị nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Hưu, mắng cũng không được, tức cũng không xong! Thật sự là không có biện pháp! Giống như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng bà, ngọn lửa đó thiêu cháy khiến bà như sắp phát nổ! Bà vung tay, đem tất cả mọi thứ trên bàn hất xuống đất. Chén trà bằng sứ vỡ đầy mặt đất, nước trà bắn lên làm bẩn chân váy của bà.
Ngựa chạy như bay cả đoạn đường, đưa Thẩm Khước và Thích Giác quay về Trầm Tiêu phủ.
Vương quản gia giống như thường ngày đứng ở cửa viện, híp mắt cười đến cung kính mà hiền hậu. Ngư Đồng từ phía xa không tiếng động đi đến, đứng ở bên cạnh Vương quản gia. Trên khuôn mặt của đứa trẻ mười mấy tuổi kia không có biểu tình gì, trong mắt lại mang theo chút tang thương.
"Cô nương!"
Niếp Tuyết, Lục Nghị và Hồng Nê đều nhấc chân váy chạy chậm đến, vui mừng nghênh đón Thẩm Khước.
Thích Giác nhảy xuống ngựa, sau đó liền muốn ôm Thẩm Khước xuống, nàng vội vàng nhíu mày, liên tục lắc đầu. Trong mắt nàng có chứa uỷ khuất, trên mặt có chút xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Thích Giác tiến lại gần nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Khước liền nghiêng người, hai tay đặt lên trên vai của Thích Giác, nghiêng đầu tới gần, dán sát bên tai chàng nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, con….. váy của con hình như…. hình như lại bẩn rồi…"
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt của Thẩm Khước ngay lập tức đỏ lên.
Nàng rũ mắt, không dám nhìn vào mắt Thích Giác.
Thích Giác trong nháy mắt đã hiểu.
Chàng cởi áo choàng bên ngoài khoác lên người Thẩm Khước, áo choàng rộng lớn bao bọc cả người nàng lại. Thích Giác lại duỗi tay ôm Thẩm Khước xuống ngựa, có điều không đặt nàng xuống đất, mà bế ngang người nàng lên ôm vào lòng tiến vào trong phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!