Ngư Đồng đang cưỡi ngựa sửng sốt trong giây lát, lập tức nói: "Vâng."
Sau đó quay người đi về phía sau của xe ngựa.
Thẩm Khước giật mình, nàng cẩn thận vươn bàn tay nhỏ kéo kéo góc áo của Thích Giác, con ngươi đen tuyền mang theo chút do dự và nhút nhát nhìn chàng. Thích Giác ngồi thẳng người lại, lần nữa ôm lấy Thẩm Khước vào trong lòng.
"Không thích thì vì sao không nói sớm chút, một mình rầu rĩ cả đoạn đường." Thích Giác nói. Thanh âm của chàng trầm thấp, truyền đến bên tai Thẩm Khước, khiến tai nàng có chút tê dại.
Thẩm Khước tránh về phía sau, nàng nhỏ giọng nói: "Dù gì cũng là mẫu phi và hoàng hậu nương nương tặng cho, cứ như vậy đuổi đi có phải không tốt lắm không? Nếu không thì…. đừng đuổi nữa?"
"Vậy đuổi họ đi con có cao hứng không?" Thích Giác hỏi.
Thẩm Khước mạnh mẽ gật đầu: "Cao hứng!"
Thích Giác cười khẽ ra tiếng, nói: "Như vậy là đủ rồi."
Thẩm Khước chớp mắt, vui vẻ kéo tay Thích Giác, trong trẻo nói: "Vì sao họ đều muốn nhét nữ nhân cho người vậy? Cũng không nghe nói nhà người khác vừa mới thành hôn đã đưa tiểu thiếp đến nha."
Nàng bĩu bĩu môi, hỏi: "Là con không đủ tốt sao? Còn có, còn có, cái gì mà phu thê chi lễ vậy?"
"Phu thê chi lễ? Ai nói với con thứ này?" Sắc mặt Thích Giác hơi giận, "Vừa nãy Thích Nhã Định nói với con cái này? Nàng còn nói cái gì nữa?"
Thẩm Khước rũ mắt xuống, nhìn có chút uỷ khuất. Thanh âm của nàng rầu rĩ nói: "Mọi người toàn nói những lời con nghe không hiểu, tiên sinh người lại không dạy con…."
Dạy?
Thích Giác liền than nhẹ một tiếng, nói: "Dạy, cái này nhất định sẽ dạy cho con. Cũng chỉ có ta mới có thể dạy con. Chẳng qua con còn quá nhỏ, qua vài năm nữa, ta sẽ dạy con, dạy con thật tốt…."
Thanh âm của Thích Giác nhiễm ý cười, nhưng trong lòng chàng vẫn ẩn ẩn có chút bất an. Có đôi lúc, chàng thậm chí muốn tạo dựng một toà cung điện, cẩn thận đặt nàng vào trong đó, cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
"Thẩm Khước! Thẩm Khước!" Thanh âm của Thẩm Hưu từ xa vọng lại.
"Là ca ca!" Thẩm Khước vui vẻ nhảy xuống từ trên đùi Thích Giác, nàng dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Hưu đánh ngựa chạy đến, trên làn da màu lúa mạch đã nhiễm một tầng mồ hôi. Một tay chàng giữ lấy dây cương, một tay dựa vào bên cửa sổ.
Thẩm Hưu thở hồng hộc hỏi: "Ta biết ở đây có thể gặp được muội! Sao rồi, có người ức hiếp muội không? Vương phi gì đó, còn có người trong cung."
"Không có, A Khước không bị ức hiếp, ca ca yên tâm đi." Thẩm Khước ngọt ngào cười rộ lên, trong lòng rất ấm áp.
"Vậy người đằng sau muội có ức hiếp muội không?" Thẩm Hưu nhíu mày, nhấc nhấc cằm chỉ về phía bên trong xe ngựa. Thật ra thứ chàng lo lắng nhất chính là Thích Giác sẽ ức hiếp Thẩm Khước! Thẩm Khước lớn lên trong khuê phòng, Hà thị lại không dạy nàng, nàng đương nhiên đơn thuần cái gì cũng không rõ ràng. Còn Thẩm Hưu quanh năm luôn lăn lộn ở bên ngoài, rất nhiều chuyện sớm đã hiểu rõ. Mấy năm trước, Tô gia có tam công tử rất thích ngược đãi hài tử, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Hưu liền sốt ruột!
Chàng cân nhắc nếu không phải Thích Giác yêu thích thứ đặc biệt, sao lại có thể tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy Thẩm Khước. Nơi khác chàng không biết, hôm nay chàng đã sớm hỏi thăm được tiền tài thu được từ cửa hàng của Thích Giác đã vượt qua bổng lộc năm năm của cha chàng!
Thẩm Khước sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng Thẩm Hưu đang nói đến Thích Giác. Nàng cười nói: "Ca ca đừng nói bừa, tiên sinh làm sao có thể ức hiếp muội."
"Thật không có?" Thẩm Hưu có chút nghi ngờ, chàng cẩn thận nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Thẩm Khước. nhìn thấy trên mặt nàng quả thực là kiều nộn trơn nhẵn, chỉ không biết thân thể dưới y phục có vết thương hay không. Chàng nghe nói những người thích ngược đãi hài tử kia rất thích dùng roi quất vào trên người tiểu cô nương!
"Thật sự không có, ca ca yên tâm đi!" Thẩm Khước nhấn mạnh lần nữa.
Yên Đoạt cưỡi ngựa đuổi đến từ đằng sau, chàng vỗ vai của Thẩm Hưu, nói: "Huynh toàn suy nghĩ vớ vẩn! Trầm Tiêu Quân không giống những thứ người khác nói ở bên ngoài!"
"Bên ngoài? Bọn họ nói xấu tiên sinh cái gì sao?" Mi tâm của Thẩm Khước lập tức nhíu lại.
Yên Đoạt cũng không dám nói, có chút cầu cứu nhìn Thẩm Hưu.
Ánh mắt của Thẩm Hưu có chút trốn tránh, chàng đột nhiên nghĩ đến nếu như Thích Giác thật sự không ức hiếp muội muội của mình, vậy chàng khí thế ào ào đến chất vấn như vậy có phải sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của hai người họ không? Chàng gãi gãi đầu, lại nghĩ đến sáng nay lúc sắp ra cửa, Hồng Anh bên người tổ mẫu đã dặn dò chàng rất nhiều lần rằng đừng nhúng tay vào chuyện của Thích Giác và Thẩm Khước.
Nhìn thấy hai người nói năng ấp úng, Thẩm Khước nóng ruột, nàng thúc giục: "Hai người các huynh nói đi chứ! Rốt cuộc là ai nói xấu tiên sinh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!