Chương 31: Nhục nhã

Thẩm Phi đỏ mặt ngại ngùng ngồi ở bên giường, bà mối nói một đống những lời chúc mừng, nàng nghe đến hai má đều đỏ lên. Nàng rốt cuộc được như ý nguyện gả cho trượng phu tốt.

Tuy rằng Thích Giác là một người mù, nhưng gia thế tốt, quan trọng là có tiền. Nhìn những thứ chàng đưa cho Thẩm Khước, thật sự khiến Thẩm Phi đỏ mắt ganh tỵ!

Theo lý mà nói, ý của mẹ đẻ nàng là không nên treo cái danh đích nữ sống dưới danh nghĩa của Hà thị, nhưng ai bảo thế gian này lại có nhiều biến đổi như vậy? Nếu không phải do trận hoả hoạn năm đó, nàng đương nhiên sẽ không có được cái danh đích nữ. Cực khổ ngày trước Bạch di nương nhận được, cùng với đệ đệ bị chết yểu khi vừa mới ra đời kia luôn không ngừng nhắc nhở nàng cần phải gắt gao nắm lấy hết thảy mọi cơ hội để hưởng phúc.

Vì vậy những năm này, trên danh nghĩa nàng không hề sống với thân phận thứ nữ. Ngược lại, nàng thật sự đem bản thân mình biến thành đích nữ mà sống.

Nàng mới không phải là thứ nữ gì đó, nàng chính là trưởng nữ của Thẩm gia! Vì vậy Thẩm Phi tuyệt đối không cam chịu gả cho một người như vậy!

Lưu Nguyên Chí kia là cái thá gì chứ! Bộ dáng lấm la lấm lét kia, nhìn thấy liền ghê tởm! Không hề có danh giá của một thế gia đệ tử, ngược lại một thân khí chất lưu manh. Cả ngày chơi đùa kỹ nữ, chỉ mới mười tám tuổi, người trong phòng đều đã một đống, ngay cả con trai cũng đã có ba người!

Khăn đội đầu bị nhấc lên, cắt đứt tâm tư của Thẩm Phi. Nàng vội vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười, trong ngại ngùng mang theo chút mong chờ ngẩng mặt nhìn về phu quân của mình. Sau đó, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ ở đó.

"A!" Nàng kinh hô một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên!

Người này là ai? Người bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập này rốt cuộc là ai!

Lưu Nguyên Chí hừ lạnh, nói: "Sao, nhìn thấy ta rất kinh ngạc?"

Bà mối và hạ nhân trong phòng đều ngây người, kinh ngạc nhìn phản ứng của Thẩm Phi. Bà mối kéo ra một nụ cười, vội vàng nói: "Tân nương của chúng ta chắc là đang ngại ngùng căng thẳng! Lưu đại gia chớ trách chớ trách!"

"Lui xuống hết đi." Lưu Nguyên Chí ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống nói.

Bà mối và hạ nhân trong phòng đành phải lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lưu Nguyên Chí và Thẩm Phi, Thẩm Phi vẫn chưa định thần lại, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Lưu Nguyên Chí, không muốn tin rằng mọi thứ nhìn thấy trước mắt là thật!

"Sao ta lại ở đây? Kiệu hoa đi sai đường rồi! Đưa ta về Trầm Tiêu phủ!" Thanh âm của Thẩm Phi run rẩy, cả người đều đang phát run.

Cho dù bình thường nàng tự xưng lão luyện, kiêu ngạo ương ngạnh, rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, giờ khắc này đã sớm hoảng sợ.

Lưu Nguyên Chí vươn tay ra, đặt xuống trên cổ của Thẩm Phi, kéo nàng đứng dậy. Khiến vòng cổ trân châu Thẩm Phi mang trên người bị đứt rơi đầy xuống đất.

"Cái gì lại ở đây?" Lưu Nguyên Chí cười lạnh, "Thẩm Phi, lúc ngươi tám tuổi đã định sẽ gả cho ta. Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, ngươi luôn miệng nói muốn đi đến phủ của nam nhân khác, có phải quá không để người phu quân này vào trong mắt không, hả?"

"Ta…. ta…" Thẩm Phi bị Lưu Nguyên Chí bóp cổ khiến sắc mặt tím tái, cơ hồ không thở nổi. Nàng nhìn đôi mắt thâm đen và gương mặt trầy sát của Lưu Nguyên Chí, chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi!

"Tiện nhân!" Lưu Nguyên Chí đẩy Thẩm Phi ngã xuống trên giường, trực tiếp xé y phục trên người nàng ra.

"Không được!" Hai tay của Thẩm Phi giữ chặt lấy cổ áo của mình, liều mạng chống cự. Nàng hô lớn: "Ta không muốn gả cho ngươi! Ngươi buông ra ra! Buông ra! Là kiệu hoa đi sai rồi! Mau đem kiệu hoa trở lại!"

"Chát!" Lưu Nguyên Chí tát một cái vào trên mặt Thẩm Phi, gương mặt trắng nõn của Thẩm Phi lập tức sưng lên. Vết máu đỏ tươi từ khoé miệng của nàng chảy ra, rơi xuống trên chiếc chăn hỉ màu đỏ.

Lưu Nguyên Chí chỉ dùng một tay đã giữ được hai tay của Thẩm Phi, giam hai tay của nàng trên đỉnh đầu. Cánh tay khác của hắn chỉ vài động tác đã xé nát y phục trên người Thẩm Phi. Động tác của hắn thô lỗ, lúc xé rách giá y đã khiến da thịt trắng nõn của Thẩm Phi bị siết chặt tạo ra từng vết đỏ.

"Không!" Thẩm Phi khóc lóc hét chói tai. Nàng vặn vẹo thân thể của mình, trốn tránh ánh mắt cay độc của Lưu Nguyên Chí.

"Loại thân thể dơ bẩn không biết đã bị bao nhiêu người nhìn qua, che cái gì mà che!" Lưu Nguyên Chí cầm lấy gậy vàng còn chưa kịp thu lại ở một bên đánh vào đôi chân đang liều mạng đá của Thẩm Phi.

"Đá, cho ngươi đá!" Lưu Nguyên Chí nộ khí đùng đùng. Cơn tức này, hắn nhịn đã lâu lắm rồi!

Lưu Nguyên Chí bị hai người Thẩm Hưu và Yên Đoạt bắt nhốt, hung ác đánh một trận, bây giờ cả hai mắt đều bầm tím, một bên mặt đều là vết xước, trên vết thương đã bôi thuốc, khiến miệng vết thương trắng bệch. Lúc này trên mặt hắn lộ ra hung ác, đáng sợ như tu la đến từ địa ngục.

"Không, ta, ta không đá nữa, không đá nữa!" Thẩm Phi kêu khóc. Thân thể của nàng khẽ bất động, thật sự không dám đá lộn xộn nữa.

Lưu Nguyên Chí âm trầm cười cười, hắn một tay kéo Thẩm Phi đứng dậy, lại ném nàng xuống mặt đất như ném một miếng giẻ rách.

Hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Thẩm Phi đang run cầm cập dưới chân mình, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi thích nhảy múa sao? Còn thích phô bày thân thể của mình nhảy múa ở trước mặt mọi người. Nhảy đi! Ngay bây giờ, nhảy cho ta xem!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!