Thẩm Khước ngồi trong kiệu, eo thẳng tắp, nhưng tay lại gắt gao vò lấy khăn tay, đã bán đứng bản thân nàng đang căng thẳng.
Nàng hi vọng con đường này đi mãi không đến.
Nếu như tiên sinh không kịp đến cứu nàng thì làm thế nào? Nếu như tiên sinh có việc chậm trễ thì làm sao bây giờ? Tiên sinh…. không phải tiên sinh phải lấy Thẩm Phi sao? Vậy, vậy người làm sao cứu mình được?
Vừa nghĩ đến hôm nay không chỉ là ngày đại hôn của bản thân, mà cũng là ngày Thích Giác nghênh đón Thẩm Phi về phủ, Thẩm Khước liền không tự chủ được siết lấy vết sẹo trên mu bàn tay. Đây là thói quen từ nhỏ của nàng, lúc cực kỳ căng thẳng sợ hãi sẽ siết mạnh vết sẹo trên mu bàn tay cho đến khi sưng đỏ mới thôi. Sau này có vài lần Thích Giác đánh roi vào tay nàng, mới thay đổi được thói xấu này của nàng.
Thẩm Khước từ nhỏ đã không bao giờ hoài nghi lời nói của Thích Giác, nhưng ngồi trong kiệu hoa màu đỏ, lần đầu tiên nàng có cảm giác bất an mãnh liệt như vậy—Tiên sinh thật sự sẽ đến cứu nàng sao?
Nếu như tiên sinh không xuất hiện thì sao? Hoặc là xuất hiện muộn thì sao? Thẩm Khước bắt đầu cẩn thận nhớ lại bộ dáng của Lưu đại….
Thẩm Khước gắt gao mím môi, vừa nghĩ đến phải gả cho loại người như vậy liền muốn nôn hết thức ăn mới ăn hồi sáng ra! Tuy rằng nàng vẫn không hiểu thành hôn rốt cuộc là gì, nhưng nàng đã hiểu gả cho một người chính là phải ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm.
"Ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm…." Thẩm Khước nói nhỏ, nàng không ngừng nghĩ nếu như có thể cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh tiên sinh thì tốt đến nhường nào…
Trên Hương Lô yến, bộ dáng nương tựa lẫn nhau của Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh lại một lần nữa xông vào trong đầu Thẩm Khước. Nàng dùng sức lắc đầu, nàng biết trong đầu lại sắp nghĩ ngợi lung tung. Nàng mới không muốn tưởng tượng ra bộ dáng tay trong tay của tiên sinh và Thẩm Phi!
Nhưng mà….
Qua ngày hôm nay, tiên sinh thật sự sẽ trở thành tỷ phu của mình sao?
Thẩm Khước chớp mắt, sau đó mặt mày cúi xuống từng chút một, lông mi dày đậm khẽ run lên, như cánh hồ điệp bị run sợ. Nàng chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, dựa vào trên kiệu, đôi mắt sau khăn đội đầu đỏ thẫm trống rỗng vô thần.
Bỗng nhiên cực kỳ chán ghét sắc màu đỏ thẫm này, Thẩm Khước đột nhiên duỗi tay kéo khăn đội đầu đang che mặt xuống. Nhưng toàn bộ kiệu hoa đều là màu đỏ chói mắt, xung quanh còn dán thêm vài chữ "hỉ".
Thẩm Khước càng cảm thấy phiền, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn. Nàng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, không nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao sắp xảy ra nữa.
Qua một hồi lâu, Thẩm Khước mới từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng ngời chứa một tầng hơi nước.
Nàng hối hận rồi.
Nàng nên hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng tiên sinh của nàng rốt cuộc khi nào mới đến cứu nàng! Đợi đến sau khi nàng gả cho Lưu đại sao? Hay là…. hay là sau khi người cùng Thẩm Phi bái đường?
Nước mắt "xoạch" một tiếng liền rơi xuống, nàng duỗi mu bàn tay đã bị bản thân siết mạnh đến sưng đỏ tuỳ tiện lau nước mắt. Trong lòng nghĩ, sẽ không bao giờ để ý đến tiên sinh nữa!
Không bao giờ để ý đến người nữa!
Kiệu hoa đột nhiên dừng lại.
Thẩm Khước sửng sốt, vội vàng đem khăn đội đầu che mặt mình lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
"Cô, cô nương…" Bên ngoài kiệu hoa là thanh âm hoang mang của Niếp Tuyết.
"Sao vậy?" Thẩm Khước tò mò hỏi.
Bên ngoài kiệu hoa an tĩnh trong chốc lát, sau đó liền nghe thấy Niếp Tuyết vội vàng nói: "Không, không có việc gì!"
Thẩm Khước nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền cảm nhận được có ba mũi tên bắn vào trên thân kiệu, làm kiệu hoa rung lên, nàng không thể không duỗi tay bám lấy thân kiệu, làm cho mình ngồi vững hơn một chút. Nàng biết đây là quy định khi thành thân, tân lang phải bắn ba mũi tên trúng kiệu hoa. Tựa như là có ngụ ý tốt gì đó, cụ thể là ý tốt gì nàng lại không nhớ rõ. Mấy ngày trước, Tô ma ma đã nói qua với ba người các nàng.
Nàng vẫn còn nhớ có bước qua chậu lửa, có gậy vàng nhấc khăn đội đầu, có cùng nhau uống rượu, còn có bái đường.
Thẩm Khước cảm thấy những thứ này thật sự rất phiền phức.
Cửa kiểu được mở ra, cách một tầng khăn đội đầu, Thẩm Khước vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp ở bên ngoài.
"Chúc mừng tân nương tử, ngàn vạn đừng để chân chạm đất, lão bà tử ta cõng người đi." Giọng nói của bà mối vui vẻ, quay lưng về phía Thẩm Khước ngồi xuống. Niếp Tuyết ở bên cạnh dìu Thẩm Khước lên lưng của bà mối.
Đây đại khái là tân nương tử nhẹ nhất mà bà mối từng cõng qua nhiều năm như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!