Chương 29: Xuất giá

Trong biển lửa ngút trời, Thích Giác ôm lấy Thẩm Khước lặng lẽ đứng ở đó. Tất cả những lời an ủi bỗng chốc biến thành dư thừa, Thích Giác chỉ vỗ nhẹ sống lưng vì khóc và đau xót mà run rẩy của Thẩm Khước.

"Con nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi! Là bà ấy đem con giả trang thành bộ dáng của ca ca lừa đến trong phòng. Lúc, lúc cháy bà ấy đứng ở bên ngoài, lúc con gọi bà ấy nhưng bà ấy không những không cứu con, ngược lại còn vội vàng chạy xa." Thẩm Khước gắt gao túm lấy vạt áo trước ngực của Thích Giác, khóc không thành tiếng: "Con, con không….. không nói dối!

Đều là sự thật, tiên sinh người phải tin con….."

"Được, ta tin con." Trong mắt Thích Giác là một mảnh đau lòng.

"Tiên sinh, người thật sự tin A Khước sao?" Thẩm Khước ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Thích Giác.

"Ta tin." Thích Giác đáp.

Thật ra Thích Giác không phải tin tưởng, mà là biết. Cũng chính vì đã biết trận cháy đó là do Hà thị phóng, Thích Giác mới đặc biệt dốc lòng yêu thương chăm sóc Thẩm Khước như vậy. Nếu không dựa vào tính cách lạnh nhạt của Thích Giác làm sao có thể thu nhận một khí nữ, lại cố gắng hết sức nuôi nàng ở bên cạnh, đặt ở trong lòng bàn tay như thế.

Năm đó chỉ vì tiếng khóc thút thít của Thẩm Khước, tiếng khóc ấy khiến Thích Giác trong nháy mắt như trở về năm chàng năm tuổi đó. Hai mắt chàng chảy máu, quỳ trên mặt đất mà khóc. Nhưng phụ thân của chàng chỉ tuỳ ý vung tay, đuổi chàng đi. Nếu như năm đó Trấn Quảng Vương kịp thời vì chàng mà tìm thái y, mắt của chàng làm sao có thể mù?

Nàng và chàng vốn dĩ chính là cùng một loại người, đều bị chính người thân của mình vứt bỏ, thậm chí còn bị họ bức hại.

Thích Giác đặt Thẩm Khước trong lòng bàn tay, ngày đêm chăm sóc, nhìn vết thương của nàng từng chút một tốt lên, nhìn nàng từng chút một lớn lên, sao lại không phải là một loại bồi thường đối với bản thân Thích Giác chứ?

"A Khước," Thích Giác nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa trong mắt đã là một mảnh trong suốt, chàng nói: "Không phải con vẫn luôn muốn biết mắt của ta làm sao mà bị mù sao?"

Thẩm Khước ngẩng mặt nhìn con ngươi đen như mực của Thích Giác, ngây người. Nàng biết mắt của tiên sinh không phải bẩm sinh đã mù, nhưng tiên sinh chưa bao giờ nói với nàng rốt cuộc tại sao lại bị mù. Lúc nhỏ nàng tò mò đi hỏi Ngư Đồng, đi hỏi Vương quản gia, đi hỏi Huyền. Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ lắc đầu với nàng, còn nói với nàng: Tiên sinh không để ý người khác nói người bị mù, nhưng để ý người khác hỏi người vì sao lại mù.

Dần dà, Thẩm Khước không còn tiếp tục hỏi nữa.

"Là bị chính hai ca ca ruột của ta đè trên mặt đất, tự tay bôi phấn độc vào trong mắt ta." Ngữ khí của Thích Giác bình thường, giống như kể một câu chuyện nhỏ không mấy quan trọng của người khác.

Thẩm Khước kinh hô một tiếng, lập tức dùng tay che miệng mình lại.

"Lúc nhỏ có rắn độc trên giường, trong đồ ăn có giòi bọ, bị nhốt trong nhà giam có chó hoang, sau khi lớn lên bị ám sát, hạ độc, hãm hại…. đầy đủ loại mưu mô, mười sáu năm nay, bọn họ ra tay với ta tổng cộng một trăm ba mươi mốt lần." Thích Giác thậm chí cười khẽ một tiếng, chàng nói: "Mà những thứ này đều xuất phát từ chính huynh trưởng ruột của ta, kế mẫu của ta, còn có phụ thân ngầm đồng ý kia."

"Tiên sinh…." Thẩm Khước nỉ non một tiếng, nàng mấp máy miệng, phát hiện ngoài việc liên tục gọi "tiên sinh" ra, cũng không nói nổi được lời nào khác. Nàng vươn cánh tay trắng nõn gắt gao ôm chặt cổ của Thích Giác, hoá ra tiên sinh của nàng cũng đã trải qua những thứ như vậy. Nàng luôn cho rằng tiên sinh của nàng là người hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, không ai có thể hại người một phân một cắc nào. Vậy mà tiên sinh của nàng cư nhiên cũng trải qua những ngày bị ức hiếp như vậy sao?

Nước mắt ở khoé mắt rơi xuống, lần này không phải vì bản thân mình, mà là vì tiên sinh của nàng.

"Ngốc, đừng khóc." Thích Giác thu lại dao động cực nhỏ trong mắt, chàng lại biến thành Trầm Tiêu Quân vân đạm phong khinh kia.

"Thiên hạ này có rất nhiều người vốn không được đối xử chính đáng, bọn họ phải chịu khổ cực, bọn họ cảm thấy bản thân là người không hạnh phúc nhất thiên hạ. Bọn họ cho rằng tất cả mọi người đều nợ mình, cho nên tự mình sa ngã, cảm thấy đau buồn. Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ? Ngoài việc khiến kẻ thù nhanh chóng thấy hắn là kẻ vô dụng ra." Thanh âm của Thích Giác rét lạnh, ôn nhu biến mất toàn bộ.

"Con, con không có tự mình sa ngã, con, con sẽ trở nên ngày càng dũng cảm…. khiến người khác không có năng lực tiếp tục hại con!" Thẩm Khước có chút bất an nói, lúc nói đến cuối cùng, trong đôi mắt đầy ắp sương mù của nàng xuất hiện ánh nhìn kiên định.

"Vậy chứng minh cho ta xem." Thích Giác đẩy Thẩm Khước từ trong lòng ra, "A Khước con nghe ta nói, nếu như con không mở mắt tìm đường ra, hôm nay hai chúng ta đều sẽ chết ở đây, bị trận cháy này thiêu chết."

"Không….. con, con không dám nhìn…." Thẩm Khước gắt gao nắm lấy vạt áo của Thích Giác. Lửa nóng bốn phía khiến nàng sợ hãi, nàng chỉ muốn dựa gần vào tiên sinh, trốn mãi trong lòng tiên sinh.

Một thanh xà ngang bị thiêu cháy từ trên trần nhà rơi xuống, nện xuống đầu vai của Thích Giác.

"Tiên sinh!" Thẩm Khước kinh hô một tiếng, nàng vô ý thức chui vào trong lòng Thích Giác, gắt gao nhắm mắt, trốn trong lòng chàng không dám nhìn.

Thích Giác không giống như ngày thường ôm lấy nàng.

Hơi thở xung quanh đều là mùi thịt bị thiêu cháy, loại mùi này Thẩm Khước đã quá quen thuộc! Nàng run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy vải vóc ở trên vai Thích Giác đã bị cháy, lửa đang cháy quanh nửa cánh tay của chàng!

"Không! Tiên sinh vì sao người không tránh đi!" Thẩm Khước vươn hai tay ra phủi ngọn lửa trên người Thích Giác, nhiệt độ nóng rực của lửa làm phỏng tay nàng, nhưng nàng chỉ cắn răng, không tiếp tục trốn nữa. Nàng chỉ muốn cố hết sức dập tắt ngọn lửa trên cánh tay Thích Giác.

"Bởi vì, ta không nhìn thấy." Thích Giác cười khổ.

Thẩm Khước ngây người, nàng chịu đựng trái tim đang đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh mới biết ngọn lửa lớn đến chừng nào, nơi nàng và Thích Giác đứng cũng rất nhanh sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng. Nàng nhìn cánh tay bị thương của Thích Giác, dứt khoát nắm lấy tay chàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!