Chiết Tranh viện đợi cả tối cũng không thấy Hà thị đến trách phạt. Đợi đến ngày thỉnh an thứ hai, Hà thị đối với chuyện ngày hôm qua cũng không nhắc đến một chữ. Bà giống như mọi ngày tuỳ ý thăm hỏi bài học của bọn họ, sau đó lệnh cho vài cô nương đến tổ trạch thỉnh an.
Không biết vì sao Thẩm Khước ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt của Hà thị cố tình né tránh mình.
Trên đường, Thẩm Ninh được bà vú ôm vẫn luôn nhìn Thẩm Khước. Đợi đến lúc Thẩm Khước giương mắt nhìn nàng, nàng lại vội vàng giống như không có việc gì thay đổi tầm mắt, giả vờ bản thân không nhìn Thẩm Khước. Thẩm Khước liền trừng nó một cái, nàng biết tiểu nha đầu đã nhìn thấy.
Mà ánh mắt của Thẩm Phi nhìn chăm chú vào Thẩm Khước tựa như hai con dao nhỏ.
Người ở mỗi phòng đều đến bên chỗ Thẩm lão phu nhân, vụn văt trò chuyện. Thẩm Phi tìm cơ hội nhích đến bên tai của Thẩm Khước nói: "Đợi lát nữa ta sẽ bảo tổ mẫu làm chủ cho ta!"
"Được." Thẩm Khước tuỳ ý gật gật đầu.
"Ngươi đây là thái độ gì vậy!" Thẩm Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tát tai đích tỷ chính là tội lớn!"
Thẩm Khước hoc theo bộ dáng của Thích Giác, lười nhác giương mắt nhìn Thẩm Phi, nói: "Đích tỷ? Ta chẳng lẽ không phải là đích trưởng nữ của Thẩm gia sao?"
"Ngươi!" Thẩm Phi hận nhất người khác dùng thân phận thứ nữ của nàng nói chuyện, "Ngươi đừng kiêu ngạo! Lát nữa ta sẽ đem chuyện ngày hôm qua ngươi đánh ta một năm một mười nói rõ với tổ mẫu!"
"Phi tỷ tỷ thật sự không hiểu sao?" Thẩm Khước kì quái nhìn nàng ta, nói: "Ta đứng ở cửa trạch tử của tổ mẫu đánh tỷ, tỷ tưởng rằng tổ mẫu không biết sao?"
Thẩm Phi sửng sốt một chút, nàng ta giương mắt nhìn khuôn mặt của tổ mẫu đang tươi cười nói chuyện với Mễ thị, trong lòng đột nhiên không có tự tin.
"Hoặc là…." Trên mặt Thẩm Khước bao trùm một tầng hàn ý, "Phi tỷ tỷ muốn ta đem lời nói lớn tiếng ngày hôm qua của tỷ thuật lại cho tổ mẫu nghe?"
Thẩm Phi cứng nhắc đứng ở đó, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Nàng thập phần rõ ràng những lời nói ngày hôm qua của nàng thực sự không đúng lễ nghĩa. Những lời đó tuyệt không phải từ trong miệng một danh viện thế gia có thể nói ra! Huống hồ lại nghị luận về phu quân tương lai của mình!
Nhìn biểu tình của Thẩm Phi, trong lòng Thẩm Khước thập phần khoan khoái, nàng nhón chân dán sát vào Thẩm Phi, mang theo chút trào phúng nói: "Thứ, chính là thứ thôi."
Thẩm Phi phẫn nộ, nàng ta duỗi tay muốn đẩy khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Khước ra. Nhưng ngón tay của nàng vừa mới cham vào y phục của Thẩm Khước, vẻ mặt của Thẩm Khước đột nhiên hoảng loạn ngã về đằng sau!
Đằng sau Thẩm Khước là một giá hoa gỗ đàn hương ba chân, trên giá treo một chậu tường vi rực rỡ. Lúc Thẩm Khước ngã thì tay kéo theo cái giá, cái giá kia liền cùng nàng ngã xuống, chậu hoa bằng sứ ở trên bị rơi bể, tường vi yêu kiều rơi đầy mặt đất.
Thanh âm vỡ nát bén nhọn của chậu hoa đánh vỡ tiếng đàm tiếu ở trong phòng, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Phi đang duy trì tư thế duỗi tay đẩy người, còn Thẩm Khước đang ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.
"Cô nương!" Lục Nghị kinh hô một tiếng, chạy như bay đến nâng Thẩm Khước dậy.
"Có sao không?" Thẩm Vân thập phần quan tâm hỏi.
Thẩm Khước liền hướng ánh mắt về phía Thẩm Vân ra hiệu không cần lo lắng.
Các tỷ muội khác ở trong phòng lần lượt phản ứng lại, đều đến gần quan tâm hỏi thăm Thẩm Khước như thế nào. Đây là cơ hội tốt để biểu hiện tỷ muội tình thâm trước mặt các trưởng bối.
Thẩm Phi ngốc lăng ở đó, nàng căn bản không đẩy Thẩm Khước! Cho dù nàng có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ở trước mặt trưởng bối ra tay hại người! Vừa nãy nàng chẳng qua chỉ muốn đẩy Thẩm Khước ra một chút. Lực đạo đó rất nhỏ, làm sao có thể đẩy ngã nàng được? Rõ ràng là Thẩm Khước cố ý!
"Thẩm Phi!" Thẩm lão phu nhân đột nhiên vỗ xuống bàn, các cô nương trong phòng kinh sợ đến mức không dám thở mạnh.
"Không, không phải con…. con không đẩy muội ấy!" Thẩm Phi vội vàng giải thích.
"Ngươi cư nhiên còn cãi! Ta không ngờ rằng ngươi lại biến thành dáng vẻ như thế này!" Thẩm lão phu nhân thay đổi bộ dáng hiền hoà thường ngày, lúc mắng người biểu tình trên mặt rất nghiêm trọng. Bà nghiêm giọng nói: "Nếu như chỉ là ồn ảo nhỏ giữa tỷ muội với nhau, ta có thể không truy cứu! Nhưng ngươi vậy mà nói dối! Nữ nhi Thẩm gia ta không phải là người dám làm không dám nhận!"
"Tổ mẫu! Tổ mẫu người nghe con nói! Con thật sự không đẩy ngã Thẩm Khước, là muội ấy tự ngã!" Thẩm Phi lao đến bên cạnh Thẩm lão phu nhân, ôm cánh tay của bà khóc nói.
Thẩm Khước "phịch" một tiếng quỳ xuống, thanh thuý nói: "Tổ mẫu, người không cần trách Phi tỷ tỷ, là A Khước không cẩn thận ngã…"
Trong miệng nàng nói như vậy, nhưng trên mặt lại ngập tràn uỷ khuất, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mù, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ra.
"Con không cần bao che cho nó!" Thẩm lão phu nhân đẩy Thẩm Phi ra, tức giận nói: "Nhìn xem muội muội ngươi vậy mà còn giúp ngươi nói chuyện! Còn ngươi lại ở trước mặt cả phòng người đẩy ngã muội muội của ngươi lại không dám thừa nhận!"
"Con…." Thẩm Phi quả thực khổ không nói nên lời, nàng hung hãn trừng mắt nhìn Thẩm Khước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!