Sáng sớm, Thích Nhã Định đã xông vào Thê Phụng Cung.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu! Sao người có thể đem người như vậy cho Thích Giác!"
La Hoàng Hậu đang ngồi trước bàn trang điểm, tuỳ ý để bốn cung nữ hầu hạ búi tóc, sơn móng tay.
"Mới sáng sớm, hấp tấp làm cái gì." La Hoàng Hậu ngáp một cái, uể oải trừng mắt nhìn Thích Nhã Định, "Gọi cái gì người như vậy, đường đường là công chúa, nói chuyện phải chú ý chừng mực. Nhìn xem giọng nói của con, còn có cái tư thế đứng này, đâu ra dáng vẻ của một công chúa chứ….."
"Mẫu hậu!" Thích Nhã Định cắt đứt lời nói của La Hoàng Hậu, nàng trực tiếp kéo ghế, ngồi trước mặt bà, bất mãn nói: "Bây giờ cả Ngạc Nam thành đều đang nghị luận chuyện này, bọn họ đều nói mẫu hậu xưa nay công bằng, nhưng chuyện lần này lại…lại…"
La Hoàng Hậu cười nhạo một tiếng, nói: "Ý chỉ mới hạ vào tối hôm qua, con mới sáng sớm đã chạy đến đây chất vấn bổn cung, khiến ta thấy tò mò sao con biết cả Ngạc Nam thành đều đang nghị luận chuyện này?"
La Hoàng Hậu duỗi ngón tay đã được sơn màu đỏ tươi điểm vào trán của Thích Nhã Định. Khẽ trách: "Bổn cung có phải nên trị con tội cuồng ngôn không?"
"Mẫu hậu!" Thích Nhã Định thuận thế nắm lấy tay của La Hoàng Hậu, lắc lắc.
"Bỏ ra, đừng làm hư móng tay của bổn cung." La Hoàng Hậu đẩy tay của Thích Nhã Định ra, "Nhã Định, năm nay con đã mười sáu tuổi, làm việc nên động não một chút."
"Nhưng mà…"
La Hoàng Hậu lắc lắc ngón tay, nói: "Con có biết mẫu hậu của con làm sao mà leo lên được vị trí này không? Nữ nhân cần phải sâu sắc! Con nghĩ bổn cung thích làm mai như vậy sao? Mẫu hậu con mỗi lần chỉ hôn đều là vì giúp đỡ phụ hoàng con."
Thích Nhã Định bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Thật sự không nhìn ra."
"Gỗ mục!" La Hoàng Hậu trừng nàng một cái, lại thấy bất đắc dĩ, dù sao cũng là nữ nhi của mình, chỉ đành từ từ giải thích cho nàng: "Năm đó, phụ hoàng con phán sai án tử, khiến Thẩm gia bị bỏ tù, cách chức. Cho dù bây giờ biết đã phán sai, nhưng con không phát hiện quan chức của nam nhân Thẩm gia vẫn cứ không lên không xuống sao? Thiên hạ này có mấy người có thể nhìn thẳng vào sai lầm của bản thân?
Huống hồ là thiên tử."
Thích Nhã Định nhíu mày, hỏi: "Cái này có quan hệ gì với hôn sự của Thích Giác?"
"Dựa vào con người của phụ hoàng con thì ông ấy sẽ không trọng dụng Thẩm gia nữa, nhưng nhất định phải làm ra một chút bộ dáng đền bù, vì vậy liên hôn là thích hợp nhất." La Hoàng Hậu khẽ nhíu mày, có chút hối hận bản thân đã lỡ lời.
"Đợi đã!" Thích Nhã Định đứng lên, "Mẫu hậu những đạo lý mà người nói trước tiên khoan nói! Cứ cho là liên hôn thì tại sao phải là nàng ta? Một thứ nữ, còn là một người vừa mới náo loạn mất mặt! Mẫu hậu, người có thành kiến với Thích Giác sao?"
La Hoàng Hậu liền nghiêm túc lại, bà nhìn Thích Nhã Định, nói: "Nhã Định, đừng vì cháu trai đó của con mà đòi công bằng, hôn sự này là Trấn Quảng Vương phi ngày hôm qua tự mình đến cầu. Mẫu hậu của con chẳng qua chỉ thuận tay đẩy thuyền mà thôi. Bổn cung biết vì chuyện của mấy năm trước, con thiên vị cháu trai của con, nhưng con à, cháu trai đó của con luôn luôn tách biệt với hoàng thất. Những năm này nó có quan chức gì không?
Ngay cả tế tổ cũng không đủ tư cách để đi!"
Thích Nhã Định khẽ ngây người, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng nó chung quy cũng là huyết mạch của hoàng thất chúng ta…"
La Hoàng Hậu nhìn đôi mắt của Thích Nhã Định, nghiêm túc nói: "Có cưới hỏi là thê, đi theo là thiếp. Đứa trẻ Thích Giác kia được sinh ra ở bên ngoài, chính là tiểu dã xuất thân không rõ ràng. Năm đó vì chuyện của mẫu thân nó, Trấn Quảng Vương phủ thành cái dạng gì, con chưa thấy qua cũng đã nghe qua rồi!"
"Lại là một đứa trẻ không được phụ thân yêu thích, còn có tật ở mắt."La Hoàng Hậu than một tiếng, "Nếu như nó ngoan ngoãn lưu lại Ngạc Nam thì cũng thôi, đằng này nó vẫn cứ khăng khăng quay về Túc Bắc kế thừa gia nghiệp của tổ phụ nó. Tầng lớp thương dân, luôn là loại hạ đẳng nhất. Tất thảy chuyện này sớm đã làm mất đi một chút huyết mạch hoàng thất của nó rồi!"
"Nếu như đã không coi trọng nó, vì sao còn muốn lấy nó làm quân cờ! Lấy một hôn sự như vậy làm bẩn thỉu hắn!" Thích Nhã Định tranh luận.
"Bất cứ người nào đều có thể trở thành quân cờ, chẳng qua có người có chút hữu dụng, có người chỉ tuỳ ý đuổi đi mà thôi." La Hoàng Hậu đứng dậy, nhìn bản thân ở trong gương rồi xoay một vòng, thập phần vừa ý một thân cung trang này.
"Mẫu hậu…" Thích Nhã Định níu lấy tay của La Hoàng Hậu, ra sức lắc lắc, "Có thể huỷ bỏ hôn ước này không?"
Sắc mặt của La Hoàng Hậu ngay lập tức trầm xuống, bà đẩy tay Thích Nhã Định ra, chán ghét nói: "Nói với bản cung cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi! Bản thân con tự suy nghĩ cho kỹ đi!"
Nói xong, La Hoàng Hậu nâng váy phất qua mặt đất thong thả ung dung rời khỏi Thê Phụng Cung. Mười hai tiểu cung nữ mi thanh mục tú ngoan ngoãn cúi đầu theo sau.
Thích Nhã Định ở trong phòng, nàng cảm thấy bản thân sắp bị La Hoàng Hậu tẩy não rồi.
"Không được, mình phải đi tìm Thích Giác!" Nàng dùng sức lắc lắc đầu, nhấc váy, một đường chạy chậm ra khỏi cung.
Thẩm gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!