Chương 20: Xấu mặt

"Tiên sinh?" Thẩm Khước kéo kéo góc áo của Thích Giác.

"Ừm." Thích Giác hoàn hồn lại, nói: "Nhanh về đi, ngọ yến sắp bắt đầu rồi."

Thẩm Khước quay đầu nhìn rừng trúc bát ngát ở sau lưng, có chút lo lắng.

Thích Giác duỗi tay, vỗ vỗ sau đầu nàng, nói: "Không cần đem chuyện vừa nãy để trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Thẩm Khước lầm bầm một tiếng: "Thích sát đều là chuyện nhỏ, vậy cái gì mới là chuyện lớn."

Thích Giác chỉ cười không nói.

"Tiên sinh, vậy con qua đó trước. Đợi lát nữa trên ngọ yến cũng có thể gặp người đúng không?" Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn Thích Giác.

Thích Giác gật đầu.

Thẩm Khước ngay lập tức cười rộ lên, nàng nhấc váy đi về phía trước, đi được hai bước lại dừng lại, có chút chần chừ quay lại nhìn Thích Giác.

Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Khước dừng lại, Thích Giác khẽ nghiêng tai nghe, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thẩm Khước gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Tiên sinh, A Khước có chuyện này không hiểu."

"Ừ?"

Thẩm Khước nhíu mày hỏi: "Sau khi đính hôn thành thân thì hai người sẽ sinh em bé sao?"

Thích Giác ngây người, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Thẩm Khước tiếp tục nói: "Em bé được sinh ra như thế nào nha? Tại sao có cặp vợ chồng có thể sinh được vài em bé, có cặp vợ chồng lại không có em bé chứ?"

Khoé miệng Thích Giác cong lên, chàng nhịn cười, nói: "Qua vài ngày nữa ta sẽ nói cho con."

Thẩm Khước nghiêng đầu, còn muốn hỏi tiếp, nhưng nàng cảm thấy biểu tình của Thích Giác có chút kì quái, liền không hỏi nữa. Nàng cáo từ Thích Giác, đi về phía trước.

"Muội đi đâu vậy? Ta làm thế nào cũng không tìm thấy muội!" Thẩm Vân kéo tay Thẩm Khước, khẽ nhíu mày nói.

Thẩm Khước cười ngọt ngào, nói: "Khiến Vân tỷ tỷ lo lắng rồi, muội chỉ tuỳ ý đi vài vòng thôi."

"Không sao là tốt rồi." Thẩm Vân kéo Thẩm Khước, giới thiệu cho nàng vài người bạn tốt, vài cô nương nhanh chóng nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Nhìn kìa!" Một cô nương trong đó chỉ vào chỗ lương đình.

Thẩm Khước nhìn qua, liền nhìn thấy trong lương đình có một đôi nam nữ. Cô nương đó dáng cao như ngọc, hai má hồng hồng, còn vị công tử trẻ tuổi kia thì cởi áo ngoài khoác lên trên người cô nương đó. Hai người tay nắm tay dựa sát vào nhau, tình chàng ý thiếp.

Trên mặt một vài cô nương liền nổi lên một chút sắc hồng.

"Họ là ai vậy?" Thẩm Vân hỏi một cô nương khác.

Không ít cô nương chỉ ở trong khuê phòng cả ngày, đều không biết cặp đôi bích nhân kia, lúc này đều có chút tò mò. Trong đó cũng bao gồm Thẩm Khước.

"Mọi người vậy mà không biết bọn họ sao! Công tử kia là đại thiếu gia Yên Tranh của Yên gia, cũng là kim khoa trạng nguyên. Cô nương kia là thiên kim Nguỵ Giai Minh của Nguỵ đại nhân gia. Lúc Yên gia đại thiếu gia đề danh kim bảng, trong cung có ý định nạp chàng làm phò mã. Nhưng không ngờ Yên gia đại thiếu gia từ chối không tiếp nhận thánh chỉ, tuyên bố đã sớm có hôn ước. Không sợ uy nghiêm của hoàng gia, khăng khăng lấy Nguỵ gia thiên kim Nguỵ Giai Minh.

Vì vậy, hai người vừa mới thành hôn được ba tháng, đã có tin mừng truyền đến." Lúc cô nương kể chuyện kể đến đây, thanh âm đè thấp xuống, bản thân cũng có chút ngại ngùng.

"Hoá ra là họ…" Có người nói.

Khuê mật nữ nhi ai mà không ngưỡng mộ Nguỵ gia thiên kim Nguỵ Giai Minh. Chỉ là Nguỵ cô nương kia cũng mới quay về Ngạc Nam trong năm nay, qua lại rất ít với các cô nương ở Ngạc Nam thành, vì vậy các cô nương đều không biết nàng ấy.

Trong các cô nương đang vây quanh cùng một chỗ, trừ Thẩm Vân và Thẩm Khước tuổi nhỏ nhất ra, các cô nương khác gần như đều đã đến tuổi đàm luận chuyện cưới gả, lúc này nghe thấy lời tốt đẹp về Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh, trên mặt đều có chút đỏ, uông tuyền ở trong lòng, cũng biến đổi tươi mới hơn.

Thẩm Khước ngơ ngác nhìn Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh, giống như hiểu được chút gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!