Chương 130: Đại kết cục hạ

"Ngân Nghi ở đâu? Đương nhiên là trong đại lao tối tăm mù mịt rồi!" Ô Khởi cười lạnh tới gần: "Nếu như ngươi muốn Ngân Nghi sống sót ra khỏi đó, vậy mặc chiến bào của ngươi vào, đối chiến với nhi tử của ngươi đi."

"Ngươi đang dùng quốc gia của ngươi để trả thù ta sao?" Tiêu Tiêu ngồi trên ghế thái sư trào phúng nhìn Ô Khởi, "Chẳng lẽ ngươi không hiểu binh sĩ mệt mỏi, lương thảo thiếu thốn, cứ kéo dài như vậy Ô Hòa sớm muộn gì cũng sẽ bại sao! Ngươi nhẫn tâm để tướng sĩ của ngươi vì ngươi bỏ mạng, bá tánh của ngươi vì ngươi mà chịu khổ sao?"

"Ngươi còn quan tâm đến Ô Hòa? Trong lòng ngươi chẳng lẽ không phải đều là Đại Thích sao?" Ô Khởi nhéo cằm Tiêu Tiêu, nộ khí trong mắt đã sớm bao phủ lý trí của ông.

Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu né tránh kiềm chế của Ô Khởi, bà khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ô Khởi, không phải ngươi rất muốn có một hoàng nhi sao? Thu binh, chúng ta trở về Ô Hòa. Coi như ta không có nhi tử khác, chỉ có một Ngân Nghi, sau này chúng ta sẽ có hài tử khác. Ngươi còn nhớ không, khi nhỏ Ngân Nghi luôn ồn ào muốn có đệ đệ."

Trong thanh âm của Tiêu Tiêu mang theo khẩn cầu, cũng mang theo chút ước vọng mệt mỏi.

Ô Khởi nhắm mắt, khó nhịn chua xót trong lòng. Lời này ông đợi đã rất lâu rất lâu, mà hiện giờ từ trong miệng Tiêu Tiêu nói ra, ông không cảm thấy khổ tận cam lai, chỉ có trào phúng.

Ông cười: "Lo lắng bá tánh Ô Hòa? Là lo lắng Đại Thích trăm họ lầm than đi. Còn lo lắng tướng sĩ bỏ mạng, ngươi là lo lắng gian phu Cố Tư Hàn của ngươi đi!"

Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Ô Khởi. Giống như nhảy từng chữ một ra ngoài: "Ngươi nói lại lần nữa!"

"Ta nói sai sao?" Ô Khởi cười to, "Hai nam nhân kia rốt cuộc có gì tốt? Một tên đùa bỡn ngươi lừa gạt ngươi, vì hắn sinh nhi tử hắn lại vứt bỏ ngươi, một tên vì vị trí dưới một người trên vạn người đưa ngươi đến trên giường của ta. Nực cười chỉ có ta như một tên ngốc nhặt thứ bọn họ không cần, còn phủng ngươi ở trong lòng bàn tay hai mươi năm!"

"Chát!"

Một cái tát vang dội dừng trên mặt Ô Khởi, khiến trên mặt ông lập tức hiện lên một dấu vết màu đỏ.

Cả người Tiêu Tiêu đều bắt đầu run rẩy, "Ngươi đừng nói bừa!"

"Nói bừa?" Ô Khởi cười lạnh, "Ngươi còn nhớ khi Ngân Nghi còn nhỏ có bao nhiêu ngoan ngoãn không? Nếu không phải nó tình cờ gặp ngươi cùng cái gọi là "cữu cữu" yêu đương vụng trộm, nó cũng sẽ không trở nên càng ngày càng tùy hứng, càng sẽ không ngay cả Cố Tiễn cũng căm thù!"

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Tiêu không thể tưởng tượng được nhìn Ô Khởi.

"Không biết sao? Khi đó nó mới chín tuổi. Sau đó phát sốt suốt một đêm. Nếu không phải trông coi nó một đêm, nghe nó nói mớ, ta cũng sẽ không biết! Ngươi không ngờ được đi? Chuyện của ngươi và Cố Tư Hàn ta đã sớm biết!" Mỗi một câu nói ra, Ô Khởi tựa như dùng dao khắc vào tâm mình, "Từ khi quen biết, Ô Khởi ta không màng tất cả lập ngươi làm hậu, hậu cung chỉ có một mình ngươi, trừ bỏ mấy hoàng nhi từ hoàng huynh để lại, nhiều năm như vậy chỉ có một mình nữ nhi là Ngân Nghi.…"

"Không có! Ta không có! Ô Khởi! Ngươi tình nguyện tin lời nói mớ của một nữ hài chín tuổi cũng không chịu tin ta?" Tiêu Tiêu lớn tiếng chất vấn.

Ô Khởi trầm mặc, nhưng ánh mắt của ông Tiêu Tiêu đã nhìn hiểu.

Tiêu Tiêu bỗng nhiên bình tĩnh lại, bà cười khẽ: "Đúng vậy, Ô Khởi, ta là nữ nhân như thế nào không phải ngươi rất rõ ràng sao? Ta không chỉ từng sinh hài tử cho nam nhân khác, nam nhân yêu đương vụng trộm với ta không chỉ có một người hai người. Là ngươi hao hết tâm tư tự nguyện hạ thấp thân phận một hai phải lập ta làm hậu!"

Nhìn bộ dáng cười khẽ của Tiêu Tiêu, trong nháy mắt Ô Khởi có chút hoảng hốt.

Giống như lại trở về thời điểm lần đầu tiên gặp nhau, lúc ấy Ô Khởi chỉ là hoàng tử trầm mặc ít lời không được coi trọng, chưa bước lên đế vị. Trong một dịp tình cờ, ông nhìn thấy bà đang chống cằm ngưng thần trong lương đình, cũng không biết khi đó Tiêu Tiêu nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mím môi cười khẽ.

Tiêu Tiêu không thích cười, nhưng bộ dáng nàng cười khẽ thật sự khuynh thành vô song.

Nhất tiếu lưu tâm, chấp niệm một đời.

Ô Khởi không tự giác bóp chặt cổ Tiêu Tiêu, nhìn gương mặt dần dần đỏ lên của Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói: "Ta thật muốn bóp chết ngươi."

Nhưng hắn lại không nỡ.

Không có thời gian vui vẻ sao?

Cũng là có đi.

Ô Khởi nhìn Tiêu Tiêu trước mắt, nhớ lại tốt đẹp ít ỏi trong hai mươi năm này.

Trước ngực một trận đau đớn xuyên tim. Ô Khởi cúi đầu, nhìn thấy đôi tay ông yêu nhất kia gắt gao nắm chặt chủy thủ, mà cả chủy thủ kia đã đâm vào ngực ông. Máu đỏ tươi phun ra, bắn tung tóe lên bàn tay trắng nõn của Tiêu Tiêu.

Ô Khởi một trận hoảng hốt, ý niệm đầu tiên trong lòng lại là muốn lau đi vết máu trên hai tay nàng.

"Mẫu hậu, phụ hoàng nói người không có khẩu vị, bảo con đích thân hầm cho người.…" Ngân Nghi bưng một nồi canh thơm phức, nàng đứng ở cửa, tươi cười trên mặt cứng đờ ở đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!