Đã hai năm rưỡi, Thẩm Khước chưa từng có giấc ngủ nào an ổn giống như hôm nay. Một đêm không mộng, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Khước mới xoa mắt tỉnh ngủ.
"Tiên sinh!" Thẩm Khước đột nhiên ngồi dậy, xốc màn giường dày nặng lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thích Giác đứng ở cửa, nói: "Ở đây."
Lụa trắng che trên mắt chàng đã lấy ra, con ngươi đen như phác ngọc nhẹ nhàng dừng trên người Thẩm Khước.
Thẩm Khước nghiêng đầu, tóc dài rơi xuống, trong mắt nàng hiện lên một chút nghi hoặc.
Thích Giác đi qua, ngồi xuống mép giường. Chàng lấy tay làm lược, nhẹ nhàng chải gọn lại mái tóc có chút lộn xộn của Thẩm Khước.
"Tiên sinh, mắt của chàng…." Thẩm Khước vươn tay quơ quơ trước mắt Thích Giác.
Thích Giác rũ mắt, khóe miệng xẹt qua một chút ý cười. Chàng cúi đầu, dễ dàng ngậm lấy ngón tay của Thẩm Khước, trước tiên là nhẹ nhàng hôn, sau đó lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặ. m cắn ngón tay của nàng.
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới đầu quả tim, gương mặt của Thẩm Khước chợt đỏ lên.
Thích Giác đã buông nàng ra.
"Thẩm Khước." Ngữ điệu của Thích Giác có chút nghiêm túc.
Mỗi khi Thích Giác gọi cả họ lẫn tên nàng như vậy, hai vai Thẩm Khước cơ hồ là theo bản năng rụt về phía sau một chút.
"Ta rất tức giận." Thích Giác duỗi tay nắm lấy cằm của Thẩm Khước.
Trời đất điên đảo trong nháy mắt, cả người Thích Giác đã đè xuống.
Giữa chuyện giường chiếu, Thích Giác đối với Thẩm Khước trước nay đều khắc chế mà ôn nhu. Chỉ có lần này, Thích Giác giống như phát tiết cố ý giày vò Thẩm Khước. Thích Giác đem Thẩm Khước đè ở dưới thân, dán bên tai nàng khàn khàn nói: "Còn dám hồ nháo như vậy không?"
Đau đớn khiến đôi mắt Thẩm Khước có chút ướt, nhưng nàng gắt gao mím môi không chịu hé răng. Nàng biết Thích Giác đang tức giận, nhưng nàng càng không nhận sai.
Thích Giác khẽ gặ. m cắn vành tai của Thẩm Khước, lại kéo lụa trắng ở một bên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Khước, trói cổ tay nàng lại áp lên đỉnh đầu.
"Tiên sinh, đau! Đau!" Thẩm Khước nhịn không được liền khóc ra.
Thích Giác mím môi, tựa như trừng phạt tăng lực độ, chiếc giường gỗ sưa phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt", "Kẽo kẹt".
Thẩm Khước rốt cuộc nhịn không được khóc kêu lên: "Ta chỉ là quá muốn gặp chàng!"
Động tác của Thích Giác liền dừng lại, trong lòng giống như có một sợi lông vũ xẹt qua, sau đó cả trái tim được ôn nhu vô tận bao phủ. Chàng cúi người xuống, cởi bỏ lụa trắng buộc chặt cánh tay của Thẩm Khước. Chàng ôm nàng vào trong ngực, từ mặt mày bắt đầu khẽ hôn. Khóe mắt còn lưu lại chút ẩm ướt kia, cũng được môi của chàng từng chút hôn tới.
Thẩm Khước rầm rì hai tiếng, nàng dùng bàn tay không bị trói nâng mặt Thích Giác lên, từ mép tóc đến cằm, lặp đi lặp lại mà nhìn.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Trong thanh âm của Thích Giác còn mang theo hai phần nộ khí còn sót lại.
Thẩm Khước mím môi, nói: "Đẹp!"
Hai phần nộ khí còn dư lại trong lòng Thích Giác cũng lập tức tan thành mây khói.
Chàng phủi tay Thẩm Khước ra, cúi đầu hôn môi nàng. Thẩm Khước vội vàng dùng tay che miệng mình lại, quay đầu đi, rầu rĩ nói: "Tiên sinh chàng cũng chưa nói nhớ ta!"
"Nàng nói xem ta có nhớ nàng không?" Thích Giác dùng sức va chạm, khiến trong miệng Thẩm Khước không khỏi tràn ra rê. n rỉ yêu kiều.
Khi Thẩm Khước tỉnh lại lần nữa, ánh chiều tà của mặt trời từ cửa sổ đang hé mở tiến vào, ấm áp tràn ngập căn phòng. Nàng xốc chăn lên, nhìn vết tích xanh đỏ trên người sau khi bị Thích Giác giày vò, nhíu nhíu mày.
Thẩm Khước kéo áo bào trắng ở cái giá trên đầu giường bọc cơ thể mình lại. Đó là áo choàng của Thích Giác, tròng lên người nàng thập phần to rộng. Nàng nhấc nhấc tay, mới vươn được hai tay từ trong tay áo ra, áo choàng to rộng quét đất ở phía sau nàng.
Nàng đẩy cửa ra, rất nhanh bị một đôi chim sẻ hấp dẫn. Hai chú chim sẻ nhỏ đứng ở trên cây bắp phơi nắng ríu ra ríu rít, giống như đang xướng tiểu khúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!