Chương 12: Hoàn

Điều rắc rối đầu tiên sau khi xác nhận mối quan hệ với Lương Mục Bạch là tôi không biết nói thế nào với sư phụ của mình.

Tôi là người đã hứa sẽ không liên quan gì đến Lương Mục Bạch.

Mặc dù bản thân sư phụ tôi vẫn luôn nghi ngờ vấn đề này.

Nhưng sự nghi ngờ của anh ấy và sự thừa nhận của tôi là hai điều khác nhau.

Dưới sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đã tiến bộ nhanh chóng trong bộ phận dự án và tôi đã có thể tự mình xử lý rất nhiều vấn đề.

Ơn thầy cao như núi.

Trong một lần đi chơi, tôi quyết định nói với sư phụ.

Trong xe, tôi mở album ảnh trên điện thoại di động và đưa cho anh ấy xem ảnh của Hạt Dẻ.

Tôi nói: "Sư phụ, đây là con mèo của em."

Anh ấy nói: "Ừm, tôi biết cô có một con mèo."

Tôi lại nói: "Thật ra đây là con mèo của Lương tổng."

Ánh mắt sư phụ không còn bình tĩnh nữa, anh kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao." Anh nói: "Tôi đang nghĩ xem khi người ta hỏi tôi cảm giác nhận vợ của Lương tổng làm đồ đệ có cảm giác như thế nào, tôi sẽ trả lời ra làm sao."

Sư phụ, anh hai mặt quá!!!

Sau khi Lương Mục Bạch biết rằng tôi đã tiết lộ mối quan hệ chúng tôi, thái độ của anh ấy càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Cụ thể, anh bắt đầu thường xuyên mang Lệ Tử đến công ty.

Lệ Tử đến công ty là nó lại chạy đến chỗ tôi, nó cứ đến là lại lao vào người tôi... Thời gian trôi qua, mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Làm gì có chuyện mèo của sếp suốt ngày quấn lấy nữ nhân viên từ sáng đến tối.

Mối quan hệ của tôi với Lương Mục Bạch không còn trong sáng nữa.

Nhưng Lương Mục Bạch dường như rất thích khi tên của anh ấy và tôi được mọi người đặt cùng một chỗ.

Nhiều lúc anh ấy cứ đứng chờ tôi tan làm, rồi đưa tôi về.

Anh đứng ngay sau lưng tôi, vô ý như cố tình để cho mọi người nhìn thấy.

Người như anh đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, cho dù có ngái ngủ mà ngáp một cái thì cũng sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt.

Có người hỏi: "Lương tổng tối hôm qua ngủ không ngon à?"

Lương Mục Bạch cười và trả lời: "Con mèo ở nhà cứ làm loạn lên."

Anh ấy nói: "Thích gào lúc nửa đêm, còn thích cào người."

Tôi tự hỏi sao anh lại nói mấy lời vô nghĩa này, rõ ràng bây giờ Lệ Tử rất ngoan mà, sau này tôi mới nhận ra, mấy câu này của anh không phải ám chỉ con mèo.

Tôi xấu hổ kéo lưng áo anh.

Tức điên lên mất, ở nơi công cộng mà dám nói mấy câu này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!